17.
Mượn cơn sốt này, tôi nằm lười trong phòng ba ngày. Nhưng Cố Lân dần dần nhận ra ý đồ trốn tránh của tôi.
Anh trực tiếp kéo tôi ra ngoài, muốn dẫn tôi đến bệnh viện.
“Anh ơi anh ơi!”
Tôi bám chặt khung cửa, nghiêm túc thề với trời: “Tôi đảm bảo sẽ uống thuốc đúng giờ, cố gắng sống sót nên không cần đến bệnh viện đâu.”
Ung thư dạ dày giai đoạn giữa và cuối, bước điều trị đầu tiên chính là hóa trị.
Ừm… Nhưng tôi không muốn lắm.
“Lục, Tư, Nguyên.”
Mặt mũi Cố Lân sa sầm, gằn từng chữ để gọi tên tôi, vòng tay đang ôm eo tôi cũng siết chặt hơn.
Thế là tôi đành buông tay, chắp tay trước ngực, nhìn anh ta bằng ánh mắt đáng thương: “Xin anh đấy, tôi thật sự không muốn đi bệnh…”
Lời nói ngừng lại, sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi.
Tầm mắt tôi xuyên qua vai Cố Lân, nhìn về phía bốn người đang đứng ở cửa cách đó không xa.
Không biết họ đến từ khi nào, cũng không biết đã đến được bao lâu.
“Tư Nguyên.”
Mẹ tôi bước lên phía trước, vẻ mặt tiều tụy. Bà chỉ mới gọi tên tôi mà nước mắt đã tuôn rơi:
“Cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi, những ngày qua cả nhà tìm con gần như phát điên. Anh cả và anh hai con vẫn đang đi tìm ngoài biển đấy, nhưng con không sao là tốt rồi.”
Tôi mím môi, không nói gì, chỉ lạnh lùng ngẩng đầu nhìn ra sau lưng bà.
Lục Gia Gia đứng đó với đôi mắt đỏ hoe, trong mắt tràn đầy áy náy và thoáng chút chột dạ.
Còn cả bố tôi với dáng vẻ mệt mỏi, dè dặt, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà trông ông như già đi mười mấy tuổi.
Và anh ba Lục Tử Ngọc vẻ mặt u ám đầy tâm sự, không còn thốt ra những lời cay độc với tôi nữa.
Tất cả đều dịu dàng như thể những lời ghét bỏ ba ngày trước không phải do họ nói ra.
Ồ, hiểu rồi.
Vậy là họ đã xác nhận được chuyện tôi thực sự bị ung thư dạ dày đúng không?
Mới bắt đầu thấy hối hận khi đối diện với chuyện sống chết đúng không?
Lúc tôi còn sống thì không quan tâm, xa lánh, lạnh nhạt, ghét bỏ.
Tới khi tôi sắp chết rồi thì xí xóa mọi chuyện, mới thấy tôi đáng thương đúng không?
Không ngờ bọn họ còn thay đổi nhanh hơn cả thời tiết.
Tôi vốn định cười lạnh chế nhạo bọn họ, nhưng cảm giác buồn nôn trong dạ dày đột nhiên dâng lên.
Vị tanh ngọt không kìm xuống được, khiến tôi phải vội vàng vịn lấy Cố Lân, cúi xuống nôn mửa từng đợt.
Ban đầu tôi chỉ nôn ra nước chua, nhưng sau đó lại xuất hiện những tơ máu màu đỏ tươi.
18.
“Tư Nguyên!”
Mẹ tôi bụm miệng kêu lên sợ hãi.
Đôi mắt bà lập tức ngấn lệ, cất bước muốn chạy tới chạm vào tôi. Nhưng tôi lại giơ tay ngăn cản: “Đừng, ghê tởm quá.”
Khuôn mặt mẹ tôi lập tức cứng đờ. Bà đứng sững sờ tại chỗ, lộ ra vẻ mặt đau đớn đến tột cùng.
Cố Lân vịn chặt cánh tay tôi, để tôi dựa lên người anh lấy sức. Bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, giọng nói rất trầm: “Phải đi bệnh viện thôi.”
Tôi lập tức làm mặt khổ sở: “Anh ơi…”
“Không được.” Cố Lân nhướng mày, thái độ không thể từ chối, nhưng giọng điệu đã dịu hơn nhiều: “Nếu em đi thì sẽ có kẹo ăn.”
“Vậy đi thôi!” Tôi lập tức đứng thẳng dậy.
Có lẽ là vì mấy ngày qua ổ bệnh lan rộng nên làm trào ngược dịch mật. Sau khi nôn xong, tôi cứ cảm thấy trong miệng đắng đắng, muốn ăn đồ ngọt.
“Em gái của tôi, để tôi tự lo.”
Anh ba Lục Tử Ngọc đột nhiên tiến lên, trên mặt tràn đầy sự mất mát. Anh ta kiên quyết đưa tay, muốn đón lấy tôi từ tay Cố Lân.
“Không cần làm phiền anh.”
Tôi rút tay về, cau mày tránh bàn tay của Lục Tử Ngọc, chỉ cảm thấy hành động này của anh ta thật khó hiểu: “Vậy thì càng không thể làm phiền anh chứ anh Lục?”
Cả người Lục Tử Ngọc run lên, môi mấp máy, giọng nói nhẹ nhàng đến lạ:
“Lục… Tư, Tư Nguyên, những lời anh ba nói hôm đó đều là lời trong lúc giận dữ thôi, không phải thật lòng. Anh ba xin lỗi em, xin lỗi rất nhiều. Dù có giận thế nào thì em cũng đừng bỏ mặc sức khỏe mình như thế, có được không? Anh ba sẽ đưa em đến bệnh viện, kiểm tra xong sẽ đưa em về nhà, về nhà dưỡng bệnh cho khỏe…”
Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Cuối cùng trên mặt tôi cũng lộ ra vẻ lạnh nhạt và xa cách mà họ từng dành cho tôi:
“Anh Lục dựa vào đâu mà nói về nhà chứ? Tất cả đồ đạc của tôi ở nhà họ Lục đều bị tiêu hủy hết rồi. Tôi cũng đã nghe lời anh, ra biển tự sát, không cần phiền mấy người dọn xác cho tôi. Mặc dù cuối cùng không chết, được người khác vớt lên, nhưng anh hoàn toàn có thể xem như tôi đã chết. Người đang đứng đây bây giờ là một Lục Tư Nguyên độc lập.”
Nói xong, tôi lén liếc nhìn Cố Lân một cái với ánh mắt đầy ẩn ý.
Người nào đó không có phản ứng gì, nhưng thật ra khóe môi đang lặng lẽ nhếch lên, khó có thể che giấu.
“Anh Lục, giờ anh đã được như nguyện rồi, coi như trong nhà chưa từng có sự xuất hiện của tôi.”
19.
Lục Tử Ngọc loạng choạng, môi tái nhợt không còn chút máu.
Người xưa nay luôn tự do và kiêu ngạo trên đường đua, chưa bao giờ hối hận về bất cứ điều gì như anh ta, thế nhưng vào lúc này lại lộ ra vẻ hối hận đến tột cùng.
Vẻ mặt Lục Tử Ngọc xám xịt, không thốt lên thêm được lời nào khác nữa. Hai mắt anh ta đỏ hoe, đau khổ lặp đi lặp lại: “Xin lỗi, thành thật xin lỗi…”
Bố tôi, Lục Khâm, cũng bước lên phía trước. Ông cười gượng gạo với tôi rồi đưa cho tôi một chiếc điện thoại di động mới toanh. Ông cố tỏ vẻ thoải mái, lại mang theo chút lấy lòng để nói chuyện với tôi:
“Không sao không sao, Tư Nguyên giận chúng ta cũng là điều dễ hiểu. Không về nhà cũng không sao, bố mua điện thoại mới cho con rồi này. Bố cũng đã tải lại WeChat cho con rồi, con có thể… Thêm bố vào lại được không? Dù sao, dù sao đi nữa thì cũng phải để bố liên lạc được với con, có được không?”
Nói rồi, như thể muốn chứng minh điều gì đó nên ông móc điện thoại ra khỏi túi quần mình, sau đó mở màn hình lên cho tôi xem, cẩn thận nói: “Hôm đó rời nhóm là lỗi của bố. Mẹ con đã thêm bố vào lại trong nhóm rồi, con xem đi, bố có ở trong nhóm này.”
Tôi rũ mắt nhìn cái avatar hình Patrick Star màu hồng đứng đầu danh sách, đó là nick của tôi.
Tôi mím môi, vẻ mặt lạnh nhạt lùi về sau một bước để giữ khoảng cách với họ, đứng sóng vai bên cạnh Cố Lân.
“Không cần đâu, một gia đình chỉ cần có một nhóm chat gia đình là đủ rồi. Vậy nên giải tán nhóm này đi. Cũng giống như những gì mấy người hằng mong đợi, như thể Lục Tư Nguyên vốn mất tích chưa từng trở về. Đừng tìm tôi nữa vì nó thật sự rất phiền.”
Họ không cần tôi.
Nên tôi cũng không cần họ nữa.
20.
“Avatar WeChat của em… Là avatar đôi sao? Nửa còn lại là SpongeBob à?”
Cảnh vật bên ngoài cửa xe liên tục lùi lại, Cố Lân đang lái xe đột nhiên hỏi một câu với vẻ bâng quơ.
Tôi gật đầu đáp: “Ừ, có thể nói là vậy.”
“Để với ai thế?” Cố Lân nuốt nước bọt: “Bạn trai à?”
“Với QQ của tôi.” Tôi trả lời một cách tự nhiên.
Cố Lân “chậc” một tiếng, mím môi tỏ vẻ cạn lời.
Tôi lập tức tỏ vẻ không phục: “Sao vậy, có WeChat rồi thì bỏ QQ à? Đều là cùng một mẹ sinh ra, cho dù bây giờ QQ không được yêu thích như WeChat thì cũng không thể bỏ rơi nó được.”
Nói rồi, vị đắng đắng trong miệng tôi lại càng tăng thêm, tôi xoay người tựa vào lưng ghế.
Tôi xòe tay ra, làm nũng xin kẹo từ Cố Lân: “Cố Lân, tôi có thể xin ứng trước, ăn kẹo xong rồi lại đến bệnh viện được không?”
“Không gọi anh trai nữa à?” Cố Lân liếc tôi một cái với vẻ đầy hàm ý.
Tôi: “??”
Có khả năng này không, đó là từ “anh” kia chỉ là câu thuận miệng thôi?
“Anh trai này không phải anh trai kia, làm ơn cho một viên kẹo đi.” Tôi cười hì hì với Cố Lân.
Ngay sau đó Cố Lân cũng cười theo: “Không được.”
Nụ cười của tôi lập tức đông cứng lại trên mặt. Tôi âm thầm nghiến răng.
Xe dừng trước vạch kẻ đường để chờ đèn giao thông, Cố Lân giơ tay gõ nhẹ lên trán tôi, nói: “Đừng tưởng tôi không biết em đang nghĩ gì. Ăn kẹo rồi thì không còn là bụng trống nữa, vậy thì không cần đi bệnh viện nữa đúng không? Em đã hứa với tôi rồi, không được nuốt lời đâu.”
m mưu nhỏ bị lật tẩy, tôi cúi đầu mím môi, làm nũng: “Tôi nói chúc ngủ ngon với vệ sĩ riêng của tôi mà, chứ có hứa gì với anh đâu.”
Cố Lân cười lạnh một tiếng: “Được, tối về tôi sẽ cách chức con thỏ ngốc đó, lưu đày nó đến bãi rác.”
Anh vừa nói xong thì đúng lúc đèn xanh sáng lên, Cố Lân ngừng câu chuyện, khởi động xe.
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe liên tục lùi lại. Tôi thu lại nụ cười, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, Cố Lân. Lần này thật sự không ai đến thăm mộ và mang hoa cho tôi rồi.”
Quyết định nằm chung mộ này đúng là Cố Lân bị thiệt. Nhưng có vẻ Cố Lân không mấy quan tâm, nét mặt thoải mái, ý cười ấm áp:
“Vậy thì hãy cố gắng sống vui vẻ thoải mái, sống rực rỡ nhất có thể khi còn sống, vậy thì sau khi chết không cần người khác mang hoa, vì tự mộ mình đã nở hoa rồi.”