1
“Lâm Thanh Thù, nếu không phải ngươi không cho ta uống tức cơ hoàn, làm sao ta có thể bị mất mặt khi hiến vũ được?”
Sắc mặt Lâm Ngữ Hi tái nhợt lộ ra vẻ tức giận, lạnh lùng liếc nhìn ta.
Sau đó nàng ta ra lệnh.
Nha hoàn lập tức nhét toàn bộ tức cơ hoàn vào miệng ta.
Ta không nhịn được ho dữ dội, đưa tay ra muốn thoát khỏi nàng ta.
Sau đó ta quỳ xuống đất, đưa tay móc cổ họng.
Lâm Ngữ Hi chán ghét né tránh, khinh thường nói:
“Thật kinh tởm, ngươi cho rằng ngươi có thể nôn hết ra sao? Ta đã cho ngươi ăn từ lâu rồi, nếu ngươi đã uống tức cơ hoàn thì cả đời này ngươi sẽ không thể có thai! Cho dù ngươi gả vào Hầu phủ, sẽ rất nhanh bị Hầu gia hưu thê thôi!
Lòng ta dần dần chìm xuống.
Không ngờ ta lại được trọng sinh trở về ngày ta sắp chết, khi Lâm Ngữ Hi vẫn chưa ra tay với ta.
Ta run rẩy chạm vào gương mặt của mình.
Giờ khắc này, khuôn mặt của ta vẫn là thanh tú mịn màng, vẫn còn nguyên vẹn, chưa từng bị Lâm Ngữ Hi phá hủy.
“Dựa vào đâu mà ngươi có thể gả vào gia đình cao quý? Nếu ta không thể tiến cung, trở thành trung cung Hoàng Hậu, vậy một thứ nữ như ngươi cũng có thể gả vào Võ An Hầu phủ sao!”
Nói xong, trên mặt Lâm Ngữ Hi lộ ra vẻ tàn nhẫn, ra lệnh nói:
“Người đâu, hủy hoại khuôn mặt của ả cho ta!”
Ta bị hạ nhân đè xuống mặt đất, tỳ nữ bên cạnh nàng ta lấy chiếc kéo kề sát vào khuôn mặt ta.
Vào lúc mũi kéo đâm vào ta, ta gần như không thể kiềm chế được mà hét lên:
“Thanh Thù tự nguyện hủy bỏ hôn ước, cầu đích tỷ gả vào Hầu phủ, trở thành Võ An Hầu phu nhân, kinh thành nhất phẩm phu nhân!”
Lời này vừa nói ra, hai mắt Lâm Ngữ Hi lóe lên, giơ tay lên.
Sau khi nha hoàn lui ra sau, ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn quỳ trên mặt đất không ngẩng đầu lên.
Hiện tại Lâm Ngữ Hi bị mất mặt tại cung yến, không thể vào hoàng cung được nữa.
Nhưng nếu có thể trở thành phu nhân của Võ An Hầu, nàng ta vẫn sẽ là Lâm tiểu thư, khiến mọi người ở kinh thành hâm mộ.
Câu nói của ta rất chân thành, rõ ràng từng chữ:
“Thanh Thù tự biết hổ thẹn với đích tỷ, tự nguyện đến chùa miếu làm đạo cô, cầu phúc cho đích tỷ và mẫu thân.
Cơn giận của Lâm Ngữ Hi dần dần tiêu tan, hạ nhân bên người cũng lui ra.
Ta nén nụ cười khiêu khích trên môi, cúi người quỳ xuống trước mặt nàng ta.
Xưa có Việt Vương nằm gai nếm mật, đợi ngày ta được vào cung làm phi.
Lần này, cùng trời cuối đất, kẻ đáng chết, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho bất cứ kẻ nào!
2
Ngày ta và Lâm Ngữ Hi được sinh ra.
Phủ tướng quân nhận được hai đạo thánh chỉ.
Trưởng nữ sau khi cập kê sẽ gả vào Đông Cung.
Thứ nữ chỉ hôn cho Hầu phủ, trở thành đương gia chủ mẫu của Võ An Hầu phủ.
Hai đạo thánh chỉ này vừa được ban ra, hai vị trắc phu nhân trong phủ tướng quân lập tức hoảng sợ.
Phụ thân đã nói rõ rồi.
Bởi vì trưởng nữ sắp gả vào Đông Cung, bất kể là chính phi hay trắc phi, thân phận đều không hề thấp.
Vì vậy, ai sinh trưởng nữ trước sẽ là chính phòng phu nhân của phủ tướng quân.
Vài ngày sau, đích mẫu giả vờ té ngã, sinh non tại chỗ.
Kết quả là Lâm Ngữ Hi vốn dĩ sinh muộn hơn ta một tháng, nhưng lại bị đích mẫu té ngã sinh ra, trở thành đứa trẻ sinh non thân thể yếu đuối.
Phụ thân tức giận, đích mẫu lại tìm cớ nói rằng là do thai nhi báo mộng.
“Phu quân, Ngữ Hi sinh ra gầy yếu mảnh mai, là Triệu Phi Yến chuyển thế, sau khi trưởng thành nhất định sẽ nhất vũ khuynh thành, được sủng ái nhất lục cung!”
Vì vậy, Lâm Ngữ Hi bắt đầu luyện tập vũ đạo khi chỉ mới vài tuổi.
Bắt đầu từ năm 8 tuổi, để giữ dáng, tránh dẫm vỡ lớp băng mỏng, chỉ có thể giảm lượng thức ăn.
Nhưng khi lớn lên, nàng ta không luyện được điệu múa trên băng.
Lớp băng dưới chân nàng ta cứ vỡ ra từng mảnh.
Trước khi Lâm Ngữ Hi vào cung hiến vũ, biết được một phương thuốc cổ truyền đó là tức cơ hoàn, tức cơ hoàn có thể làm thân thể nữ tử uyển chuyển nhẹ nhàng như bướm nên nàng ta muốn dùng nó để luyện vũ.
Nhưng tức cơ hoàn có thể gây vô sinh.
Ta đã kịp thời ngăn cản nàng ta lại, khuyên nàng ta đừng múa trên băng.
Nhưng nàng ta lại cực kỳ tự tin vào điệu múa trên băng của mình.
Khi vào cung hiến vũ, nàng ta lại trượt chân đạp vỡ băng trước mặt bao nhiêu người, điệu múa trên băng cứ kết thúc như vậy.
Sau khi bị mất mặt trước mặt mọi người, Lâm Ngữ Hi đã trừng phạt ta một cách ngoan độc, nàng ta ép ta uống tức cơ hoàn, sai người hủy dung ra, ném ta đến thôn trang tự sinh tự diệt.
Mỗi đêm ta đều bị hành hạ đau đớn tột cùng, nằm trong đống cỏ khô sống không bằng chết.
Trước khi chết, đó là khoảng thời gian đau đớn nhất đối với ta, xương cốt ta đau nhức, nội tạng như bị đốt cháy.
Ta luôn nghĩ cứ như vậy quên đi, mặc cho cơ thể thối rữa là được rồi.
Nhưng ta không cam tâm.
Tại sao Lâm Ngữ Hi đã làm nhiều điều ác, lại có thể đứng rực rỡ dưới ánh mặt trời, trở thành nhất phẩm phu nhân mà mọi người hâm mộ!
Còn ta lại chịu đủ mọi sự tra tấn của bệnh tật, sống trong phòng chứa củi không thể nhìn thấy ánh sáng.
Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra từ mắt ta.
Giờ đây, khi đứng dưới nắng, ta vẫn nhắm mắt tuyệt vọng khi nghĩ đến cảnh tượng đó.
Bây giờ ta đã trọng sinh, ta nhất định sẽ để Lâm Ngữ Hi trải nghiệm cảm giác dung mạo bị huỷ hoại hoàn toàn, toàn thân đau đớn tột cùng.
3
Ngày xuất phát đã đến.
Nghe tin ta đi chùa cầu phúc, nương ta mắt đỏ hoe, bất đắc dĩ nắm tay ta thì thầm:
“Thanh Thù, tất cả đều là do nương không tốt, không thể tranh lại đại phu nhân.”
Bao năm qua, nương ta vẫn luôn cảm thấy có lỗi.
Vốn dĩ nên thuận lợi sinh ra đích trưởng nữ là ta, nhưng lại bị người khác giành trước một bước.
Nghĩ đến kiếp trước nương vì ta mà khóc mù cả mắt, rơi vào kết cục thê thảm.
Tim ta thắt lại, đè nén nỗi đau trong lòng.
“Nương, con bằng lòng đến chùa cầu phúc cho phủ tướng quân của chúng ta, đây là chuyện tốt, người đừng lo lắng!”
Lâm Ngữ Hi thấy ta thức thời như vậy, nàng ta mỉm cười hài lòng.
Nàng ta ho nhẹ hai tiếng rồi bước tới tiễn ta:
“Thanh Thù, tỷ sắp gả vào Hầu phủ, về sau sẽ không thể thường xuyên đến chùa thăm muội.”
Nàng ta là người giỏi nhất trong việc thể hiện lòng tốt trước mặt cha ta, vì thân hình gầy yếu nên được nhiều người yêu thương.
Ta vội lấy chiếc áo choàng khoác lên người nàng ta:
“Tỷ tỷ, thân thể yếu ớt của tỷ không thể gặp gió, trở về nhanh đi.”
Nhìn bóng dáng nàng ta rời đi, ta quay người bước lên xe ngựa.
Ta ngừng cười, siết chặt những ngón tay lạnh băng.
Ký ức về kiếp trước ùa về.
Khi đó, sau khi nàng ta thay mặt ta gả vào Hầu phủ không lâu, Trấn Bắc tướng quân đã tới cửa cầu hôn, muốn nạp ta làm tiểu thiếp thứ bảy của ông ta.
Trấn Bắc tướng quân đã 50 tuổi, ta còn phải kêu con của ông ra một tiếng ca ca.
Ông ta thích chơi đùa nữ nhân, tra tấn bọn họ sống không bằng chết.
Ta e rằng mình sẽ không thể trốn trong chùa lâu được.
Ta cảm thấy ớn lạnh trong lòng, một cảm giác ớn lạnh vô tận tràn ngập trái tim ta.
Bây giờ, ta chỉ có thể tự mình cố gắng hết sức để tránh khỏi cuộc hôn nhân thảm họa này!