Tức Cơ Hoàn

Chương 2


4

Sau khi vào chùa, không thể so được khi ở trong phủ tướng quân.

Hiện giờ, trong chùa lấy tu hành là chính, không được xáo trộn quy tắc và giới luật.

Hàng ngày chủ yếu ăn chay, buổi sáng ra ngoài quét sân và giặt y phục, buổi chiều chép kinh phật và ngồi thiền.

Cũng may kiếp trước của ta còn khổ hơn thế này nên chuyện này đối với ta chẳng là gì cả.

Sư thái cho rằng ta không thể kiên trì được.

Không ngờ ta ở đây nửa tháng, không những có thể thích nghi được mà còn có thể dâng hương cầu phúc cùng bọn họ.

Dần dần, sư thái cũng không còn làm khó ta nữa, thỉnh thoảng còn nói những chuyện lớn ở kinh thành cho ta nghe.

Ví dụ như Lâm Ngữ Hi gả đi hoành tráng, Hầu gia đích thân đón nàng ta vào nhà.

Nàng ta trở thành nhất phẩm phu nhân, nhận được sự kính trọng từ các nữ tử trong kinh thành.

Hoặc là Hoàng đế chết vì bệnh tật, tân đế trẻ tuổi đăng cơ.

Kiếp trước, sau khi chết, linh hồn ta trôi nổi ở nhân gian nửa đời.

Nhìn thấy sự hiếu thảo của tân đế, âm thầm tu hành ở chùa, cầu phúc cho vương triều.

Dù ở trong chùa nhưng không ai biết thân phận của hắn.

Ta tính thời gian, sợ rằng đã gần đến ngày tân đế tới chùa.

“Sư thái, trong chùa gần đây được quét dọn sạch sẽ như vậy, có người tới sao?”

Nghe vậy, sư thái mỉm cười dịu dàng:

“Ngươi rất thông minh.”

Sư thái nói: “Người này lai lịch không rõ, nhưng hắn có thân phận cao quý, ngoại trừ trụ trì ra, không ai biết rõ tình huống cụ thể.”

Thì ra ngay cả sư thái cũng không biết thân phận của Thẩm Đình Chi.

Ta đè nén sự phấn khích trong lòng, trong đầu ta lóe lên một kế hoạch.

Vào ngày Thẩm Đình Chi cải trang đến chùa, bên người chỉ mang theo hai hộ vệ.

Sau khi quan sát, ta phát hiện mỗi tối hắn đều đến suối nước nóng ở sau núi tắm rửa.

Nhưng hắn không biết, trên con đường duy nhất tới ngọn núi phía sau có một cái hồ.

Hồ nước dựa vào núi sau, hàng năm đều lạnh thấu xương, nước trong hồ bị đóng một lớp băng mỏng.

Về đêm, thời tiết mát mẻ hơn, lớp băng mỏng này dần dày và chắc chắn hơn.

Ta sẽ khiêu vũ trên hồ này, dựa vào tức cơ hoàn, ta đã luyện được điệu múa trên băng kinh diễm tuyệt thế.

Đêm nay, ta mặc vải mỏng, để lộ thân hình mảnh mai và xinh đẹp.

Ánh trăng chiếu sáng toàn bộ mặt hồ, ngay cả bóng dáng nam nhân cũng dần dần hiện rõ.

Thẩm Đình Chi chậm rãi đến gần, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao lớn cường tráng, đôi lông mày sắc bén lạnh lùng, ánh mắt lặng lẽ rơi vào trên người ta.

Ta nhàn nhã nhảy múa nhưng trong lòng lại có cảm giác ớn lạnh.

Ta chưa bao giờ quyến rũ ai như thế này, không biết cá có cắn câu không.

Ta giả vờ đắm chìm trong điệu nhảy và không để ý hắn đang nhìn ta.

Cho đến khi điệu nhảy kết thúc, đôi mắt hắn vẫn sâu thẳm và đang nhìn chằm chằm vào ta.

Ta sợ hãi vội vàng bước nhẹ lên lớp băng mỏng, nhanh chóng rời khỏi hồ băng.

Ta lo lắng đến mặt đỏ bừng, thẹn thùng mà toàn thân run rẩy.

Ta giả vờ chạy quá nhanh, va vào lòng ngực hắn.

Cơ thể ấm áp dán vào ngực hắn, mềm nhũn rơi vào lòng ngực hắn, bị hắn ôm thật chặt lấy.

Có lẽ là do uống tức cơ hoàn nên thân thể ta nhỏ nhắn xinh đẹp, làn da mềm mại chạm vào lồng ngực hắn, dán trên người hắn.

Tim ta đập nhanh, ta chưa bao giờ ở gần một nam nhân như vậy.

Trong sách có nói rằng chỉ cần thân mật với nam nhân thì nhiệt độ cơ thể sẽ tăng lên, nhịp tim sẽ tăng nhanh, thì ra đó là sự thật.

Nhìn đôi mày sâu thẳm của hắn, nước mắt ta rơi xuống, vùi vào lòng ngực hắn mà khóc nức nở.

Thẩm Đình Chi nhìn thấy ta khóc, cau mày, khàn giọng nói:

“Khóc cái gì?”

Ta lặng lẽ rơi nước mắt:

“Ta đều bị ngươi nhìn hết rồi, ngươi cũng nhìn thấy ta khiêu vũ, nếu như ngươi truyền ra ngoài, để cho đại nhân cùng sư thái biết, ta sẽ bị đuổi ra khỏi chùa.”

Ta vô thức ngước mắt lên, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê trào ra, trông thật đáng thương.

Khi thấy ta đáng thương, hầu kết hắn dịch chuyển, sắc mặt không được tự nhiên, liếc nhìn chỗ khác.

Ta như chợt nhận ra mình vẫn đang trong lòng ngực hắn nên vội đẩy ra, run run cầu xin:

“Van cầu công tử đừng nói ra ngoài, quên chuyện tối nay đi!”

5

Thẩm Đình Chi gật đầu, ta thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn công tử.”

Khi chạy đi, ta cố tình làm rơi chiếc khăn tay có thêu tên mình xuống đất.

Lúc Thẩm Đình Chi nhặt được thì ta đã chạy xa.

Ngày hôm sau Thẩm Đình Chi không đến tìm ta, ta cũng không đến hồ băng nữa.

Cho đến một tuần sau.

Ta gặp lại hắn ở sau núi, ta trốn vào một góc lén nhìn hắn.

Hắn nhìn thấy ta thì rất ngạc nhiên, lập tức đi về phía ta.

“Sao ngươi lại trốn ở đây?”

Khi ta đứng dậy, hai chân tê dại, lập tức đụng vào lòng ngực hắn.

Hắn ôm ta thật chặt, ánh mắt không tự chủ được rơi vào trên người ta.

Ta cắn môi dưới, trầm giọng hỏi:

“Công tử, ngươi có thấy khăn tay ta bị rơi ở đây không?”

Hai mắt Thẩm Đình Chi lóe lên, vẻ mặt không thay đổi nói:

“Chưa từng thấy.”

Ta ủ rũ cúi đầu, từ từ rời khỏi lòng ngực hắn.

Lần này ta đặc biệt thoa lên người một loại phấn thơm nhẹ nhàng thoải mái, khi ngửi được sẽ khiến người ta cảm thấy sảng khoái.

“Đây là chiếc khăn tay mẫu thân ta thêu cho ta, xin công tử để ý giúp ta.”

Sau khi Thẩm Đình Chi đồng ý, ta dò hỏi hắn:

“Chẳng lẽ công tử là hộ vệ của đại nhân sao?”

Hắn nghiêm mặt lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Nhưng hắn cố tình trêu chọc ta, ho khan nói:

“Cứ coi như vậy đi.”

Lúc sau, Thẩm Đình Chi hứa với ta:

“Nếu ngươi muốn đến đây luyện vũ thì có thể tiếp tục đến đây, không cần bận tâm ta.”

Hắn ho khan một tiếng, quay mặt đi, khó nói mà nói:

“Ta có thể giúp trông chừng giúp ngươi, sẽ không bị người khác phát hiện.”

Từ đó trở đi, mỗi tối Thẩm Đình Chi đều đến hồ băng đợi ta, ta cũng dần dần quen thuộc với hắn.

Nhưng hắn chưa bao giờ nói cho ta biết thân phận của hắn, ta cũng chỉ coi hắn như hộ vệ.

Hắn hỏi ta tại sao đến chùa, ta chỉ nói rằng ta muốn cầu phúc cho người nhà.

Thẩm Đình Chi dường như cảm thấy đồng cảm, vô cùng đồng ý cách nói của ta.

Nhưng hắn không biết!

Ta đặc biệt đến đây để quyến rũ hắn.

Có vẻ như tất cả cá sắp phải cắn câu, nuôi dưỡng thành con cá to béo.

Nhưng còn chưa chờ ta nuôi dưỡng thành con cá to béo thì Lâm Ngữ Hi đã đột nhiên đến chùa.

6

Nàng ta trực tiếp sai người kéo ta vào kho chứa củi, ánh mắt tàn nhẫn nhìn ta.

Nàng ta nhìn ta từ trên xuống dưới, đôi mắt tối sầm lại.

“Ta còn tưởng rằng ngươi ở trong chùa chịu khổ chịu tội, không ngờ ngươi lại sống thoải mái như vậy!”

Vai ta run lên, ta cúi người xuống:

“Tỷ tỷ, Thanh Thù không hiểu tỷ đang nói gì.”

Lâm Ngữ Hi đưa tay nắm cằm ta, sau đó tát ta một cái.

Nửa mặt ta đau nhức dữ dội, nhưng ta không dám cử động.

“Ngươi ở trong chùa cũng không thể làm thay đổi tính cách ti tiện của ngươi, đến hộ vệ cũng có thể quyến rũ được, không chịu nổi cô đơn đến vậy sao?”

Lòng ta run lên, hiểu ngay lập tức.

Chỉ sợ Lâm Ngữ Hi đã sắp xếp tai mắt bên cạnh ta nên nàng ta biết hết mọi chuyện trong chùa.

Trong đó có chuyện ta luyện thành điệu múa trên băng, quyến rũ chỉ là chuyện nhỏ, luyện thành điệu múa trên băng mà nàng ta vô cùng khát khao mới là chuyện lớn.

“Người đâu, đánh gãy chân ả cho ta!”

Ta liền co chân quỳ xuống van xin:

“Tỷ tỷ, Thanh Thù chưa bao giờ làm điều gì quá đáng, muội luôn ở trong chùa cầu nguyện cho tỷ.”

Lâm Ngữ Hi cười chế giễu:

“Hiện tại nói cái này cũng vô dụng, ta đánh gãy chân ngươi, sau đó gả ngươi Trấn Bắc đại tướng quân mới thú vị!”

Ta sửng sốt, lập tức hiểu tại sao Lâm Ngữ Hi lại đến chùa.

Nàng ta đến đây để đưa ta về, để ta gả cho lão tướng quân đã 50 tuổi, Nguỵ An.

Ông ta cưới sáu tiểu thiếp liên tiếp, thậm chí có người còn bị cướp trực tiếp.

“Ngụy tướng quân dũng mãnh, đang ở tuổi tráng niên, ngươi gả hắn làm tiểu thiếp cũng không chịu thiệt thòi!!”

Mọi người trong kinh thành đều biết, Ngụy An là người sát phạt quyết đoán, đối xử tàn nhẫn với nữ nhân.

Ta nắm lấy tay áo Lâm Ngữ Hi cầu xin:

“Muội nguyện cả đời làm ni cô, không gả chồng. Ở trong chùa cầu phúc cho tỷ tỷ và mẫu thân.”

Nghe vậy, Lâm Ngữ Hi cười lạnh nói:

“Có rất nhiều người muốn cầu phúc cho ta, không đến lượt của ngươi!”

Nàng ta nghiêm mặt ra lệnh nói:

“Sao còn đứng đó làm gì, còn không ra tay!”

Ta nghiến răng, siết chặt tay thành nắm đấm.

Dù có chết ta vẫn phải giữ lại đôi chân này.

Ta chưa kịp đứng dậy bỏ chạy thì đại phu nhân đi tới với sắc mặt không thiện cảm:

“Ngữ Hi, nếu muốn ra tay thì nhanh lên, đừng làm ầm ĩ đến chết người.”

Bà ta rút chiếc khăn tay ra, nhìn ta với vẻ ghê tởm:

“Ngươi giống nương ngươi đều vô dụng như nhau, để ngươi gả cho Ngụy tướng quân là hời cho ngươi!”

“Nếu để Ngụy tướng quân phát hiện ngươi tư thông với hộ vệ thì kết cục của ngươi sẽ là bị rút gân lột da, ném vào bãi tha ma!”

*Tư thông: lén lút qua lại.

Nói xong, đại phu nhân xua tay. Nhẹ nhàng nói:

“Ra tay nhanh đi!”

Ta đứng dậy định bỏ chạy, nhưng chưa kịp tới cửa thì cửa kho chứa củi đã đóng lại.

Ta dùng hết sức đập vào cửa sổ, nghẹn ngào hét lên:

“Thả ta ra ngoài!”

Hán tử mạnh mẽ phía sau kéo ta lại, ném ta xuống đất.

Bọn họ giơ gậy gỗ lên sắp đánh vào đùi ta.

Ta cắn môi dưới, miệng đầy máu.

Ngay cả khi uống tức cơ hoàn, ta vẫn phải ăn uống điều độ để luyện vũ.

Nhưng hôm nay, bọn họ muốn đánh gãy chân ta, bắt ta phải gả cho lão tướng quân.

Cẩn thận lên kế hoạch lâu như vậy chẳng lẽ cứ thất bại như vậy?

Nhìn Lâm Ngữ Hi cùng đại phu nhân đứng trước cửa sổ, vẻ mặt bọn họ tràn đầy sự kiêu ngạo, hận ý trong lòng càng tăng lên vô hạn.

Lâm Ngữ Hi mỉm cười nói:

“Thanh Thù, ta đã sớm biết ngươi sẽ không cam tâm tình nguyện lưu lại trong chùa, không cam tâm như vậy, là không quên được tình lang của ngươi sao?”

Đại phu nhân lạnh lùng, bình tĩnh nói:

“Nói lời vớ vẩn với nó làm gì? Đánh gãy chân rồi nói khi xuống núi bất cẩn bị ngã gãy.”

Thanh gỗ chưa kịp rơi xuống, giọng nói sắc bén và vang dội của công công chợt truyền khắp chùa.

“Bệ hạ giá lâm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.