7
Mọi người đều sửng sốt, biểu cảm đều thay đổi.
Ta nhìn thấy Thẩm Đình Chi bước ra chỗ mọi người đang vây quanh.
Hắn mặc hoàng bào, ánh mắt lạnh lùng bức người, lạnh lùng nhìn mọi người.
Thẩm Đình Chi xuất hiện làm sắc mặt của Lâm Ngữ Hi thay đổi hoàn toàn.
Nàng ta nhanh chóng quỳ xuống hành lễ, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Giọng nói trầm lạnh của Thẩm Đình Chi truyền đến bên tai, bình tĩnh nói:
“Nữ nhi Lâm thị, Lâm Thanh Thù, phẩm đức tốt đẹp, tài đức vẹn toàn, nạp vào cung làm phi, sắc phong làm Chiêu Nghi!”
Hiện trường một mảnh im lặng.
Đứng đầu chín tần, chính nhị phẩm Chiêu Nghi.
Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Đặc biệt là Lâm Ngữ Hi, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ bừng, cảm xúc dần dần mất đi khống chế.
Nàng ta từ từ đứng dậy, định tiến tới tố cáo ta tư thông với hộ vệ.
Nhưng nàng ta còn chưa kịp nói gì thì đã bị đại phu nhân hung hăng túm lấy.
Ta kìm nén nụ cười ở khóe miệng, cảm thấy mỉa mai.
Không bằng không chứng, chỉ dựa vào một cái miệng mà muốn tố cáo ta.
Thật là làm người thất vọng.
Nếu không phải bị đại phu nhân ngăn cản, ta thật muốn xem Lâm Ngữ Hi tự tìm đường chết!
Thẩm Đình Chi nhướng mày nhìn về phía ta.
Ta hiểu ý của hắn, vội vàng bước tới quỳ xuống tạ ơn:
“Tạ chủ long ân.”
Thẩm Đình Chi hài lòng gật đầu, quay người cùng dẫn theo công công rời đi.
Chờ hắn vừa rời đi, ta lập tức đứng dậy phủi bụi trên chiếc váy của mình.
“Các ngươi dám ra tay với bổn cung, còn muốn đánh gãy chân bổn cung, tỷ tỷ, đây chính là tội chém đầu đấy!”
8
Lâm Ngữ Hi hai mắt đỏ lên, trong mắt hiện lên sự ghen tị.
Nàng ta toàn thân run rẩy, thấp giọng cầu xin:
“Chiêu Nghi nương nương thứ tội, thần phụ không phải cố ý muốn ra tay với nương nương.”
Bây giờ nàng ta chưa được phong làm cáo mệnh phu nhân, mà ta lại trở thành Chiêu Nghi.
Nàng ta phải cúi đầu cầu xin ta.
Ta liếc nhìn Tiểu Điệp, nàng ta sợ đến mức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã khuỵu xuống, rõ ràng là đang chột dạ.
Ta chỉ mang theo một người đến chùa, đó chính là Tiểu Điệp.
Ngoại trừ Tiểu Điệp lén lút báo tin cho Lâm Ngữ Hi, ta không nghĩ ra được ai khác.
Tiểu Điệp nha hoàn theo bên cạnh ta từ nhỏ, ta rất tin tưởng nàng ta, luôn coi nàng ta như tỷ muội ruột của mình.
Ở kiếp trước, sau khi ta chết, Tiểu Điệp đã lấy tiền trở về quê.
Bây giờ ta mới phát hiện ra, chính Tiểu Điệp đã hoàn thành nhiệm vụ giết chết ta nên được Lâm Ngữ Hi cho một khoản tiền để rời đi.
Tiểu Điệp run rẩy đi về phía trước.
Ta nhìn nàng ta một cái, ngay lập tức nàng ta đã hiểu ý ta.
Vì vậy, Tiểu Điệp nuốt nước miếng, sợ hãi đi về phía trước, tát Lâm Ngữ Hi một cái.
“Dám vô lễ với Chiêu Nghi nương nương, đáng bị phạt!”
Tiểu Điệp lại nhìn ta.
Thấy ta không có ý dừng lại, Tiểu Điệp chỉ có thể tát hết tát này đến tát khác.
Đại phu nhân ngăn không cho đánh nhưng bị thị vệ giữ chặt.
Chát chát!
Những cái tát ngày càng vang, lực độ ngày càng dữ dội.
Hai má Lâm Ngữ Hi sưng đỏ, khóe miệng toét ra tơ máu, nhưng lại không dám lên tiếng ngăn cản.
Nàng ta oán hận nhìn ta chằm chằm, trong mắt tràn đầy sự tức giận.
Ánh mắt ấy như muốn nói:
“Lâm Thanh Thù, ta sẽ không buông tha cho ngươi.”
Đáng tiếc, ta không còn là Lâm Thanh Thù mặc người cắn xé.
Vì muốn lấy được lòng tin của ta, Tiểu Điệp buộc phải xuống tay tàn nhẫn.
Liên tiếp mười ba cái tát, Lâm Ngữ Hi trợn mắt, bị đánh bất tỉnh.
9
Sau khi vào cung, ta được Thẩm Đình Chi phong là Chiêu Nghi.
Thẩm Đình Chi đăng cơ không lâu, đất nước chưa ổn định, đến hiện tại vẫn chưa lập hậu.
Ngoại trừ ta được đích thân hắn sắc phong bên ngoài, hai vị phi tần khác trong hậu cung đều là trắc phi của Đông Cung, theo hắn tiến cung.
Ta ở Chiêu Hoa Điện, cách Dưỡng Tâm Điện không xa.
Vào đêm tiến hành nghi thức sắc phong, Thẩm Đình Chi đã đến Chiêu Hoa Điện.
Sắc mặt hắn lạnh lùng sâu thẳm, toát ra khí thế khi bước về phía trước.
“Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Hắn đưa tay định đỡ ta dậy nhưng lại ngửi ngửi trên người ta.
Má ta đỏ bừng, ta quay mặt đi, tránh né hắn.
Thẩm Đình Chi vui vẻ cong môi:
“Nàng đã uống rượu?”
Tửu tráng túng nhân đảm, nếu không uống chút rượu, ta sợ ta không thể hoàn thành nghi thức đêm tân hôn với hắn.
* Tửu tráng túng nhân đảm: Nghĩa là uống rượu vào thì người yếu đuối nhút nhát cũng to gan hơn.
Ta mím môi, nói lắp bắp:
“Ma ma bảo thần thiếp phải hầu hạ ngài thật chu đáo, uống rượu có thể chủ động hơn.”
Nói xong ta chủ động rướn người về phía trước, nhẹ nhàng áp vào lòng ngực hắn.
Thẩm Đình Chi đứng thẳng, nheo mắt lại, che đi nụ cười trong mắt, lặng lẽ nhìn ta:
“Được, để trẫm xem nàng hầu hạ trẫm thế nào.”
Ta đã đọc rất nhiều sách, một sờ, hai hôn, ba ôm.
Vì vậy, ta vòng qua cổ hắn, kiễng chân lên, chủ động hôn lên môi hắn.
Cơ thể lười biếng của hắn lập tức trở nên cứng đờ.
Sau khi nhận ra sự khác thường của Thẩm Đình Chi, ta dường như đã tìm thấy bí quyết.
Ta hôn lại lần nữa, dùng ngón tay cởi y phục hắn xuống.
Thẩm Đình Chi cười ảo não.
Tiếng cười trầm thấp và quyến rũ, khiến ta không khỏi đỏ mặt.
“Có vẻ nàng đã học được không ít?”
Ta gật đầu:
“Rất ham học hỏi, nhưng nàng cảm thấy ở kiểu tư thế này có thể thoải mái sao?”
Thẩm Đình Chi nhướng mày, y phục nửa kín nửa hở này, trông rất giống công tử phong lưu.
“Lấy tranh ra đây, chúng ta thử xem xem.”
Ta lấy tranh giấu dưới gối đưa cho hắn.
Khi còn làm hồn ma, ta đã xem qua việc chăn gối.
Nhưng ta chết sớm, đối với loại chuyện này dốt đặc cán mai, cũng không có hứng thú.
Cho nên đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu chuyện này.
Thẩm Đình Chi nhìn tranh cùng ta, nửa chống đầu, cười nói:
“Có vẻ như ta đã hiểu.”
Ta ngạc nhiên hỏi:
“Ngài chưa từng làm việc đó à?”
“Các phi tần trong hậu cung đều không thích trẫm, bọn họ bị gia đình ép gả cho trẫm, trẫm cũng không ép buộc bọn họ.”
“Đương nhiên, ngoại trừ Lương phi ra, Lương phi tâm tư đơn giản, không biết nàng ấy thích trẫm hay ỷ lại vào trẫm, nhưng nàng ấy còn nhỏ, trẫm thật sự không xuống tay được.”
Dứt lời, hắn ném tranh đi.
Ôm ta vào trong ngực, đầu ngón tay hơi lạnh xoa cổ ta.
“Tối nay, để trẫm hầu hạ nàng.”
Đêm nay, Thẩm Đình Chi và ta đã hoàn thành nhiệm vụ đêm tân hôn.
Hắn hầu hạ rất chu đáo, nhưng lại vô cùng đau đớn.
Ta thấy hắn thật sự rất thoải mái nên ngại kêu dừng lại.
Ai ngờ hắn có thể kiên trì cả một đêm.
10
Thẩm Đình Chi có vẻ như thích loại chuyện này.
Tối nào hắn cũng lấy cớ hầu hạ ta để giúp ta cởi áo, tháo thắt lưng.
Nhưng theo thời gian, khó tránh sẽ làm người khác nghi ngờ.
Dù sao ta được sủng ái hàng đêm, nhưng bụng không có chút động tĩnh.
Ta đã bị Lâm Ngữ Hi cho uống tức cơ hoàn, nếu lâu dài không có thai, e là sẽ dẫn tới tranh luận không nhỏ.
Tiểu Điệp vẫn còn ở bên cạnh ta, ta không thể dễ dàng bị lộ, ta phải đưa nàng ta đi.
“Tiểu Điệp, ta muốn ăn điểm tâm ngọt, ngươi đến Ngự Thiện Phòng nói một tiếng.
Sau khi Tiểu Điệp đi, ta thở phào nhẹ nhõm.
Ta lập tức sai người đến Thái Y Viện mời thái y đến bắt mạch cho ta.
Trong lúc bắt mạch, sắc mặt Từ thái y trở nên khó coi.
Tim ta treo lên theo.
“Nương nương, có phải người đã ăn thứ không nên ăn?”
Ta không nói gì cả, coi như là đúng.
Từ thái y rất có mắt nhìn, không hỏi thêm gì nữa.
“Nương nương, thân thể của người bị tổn thương nặng nề, thể hàn, khó có thể thụ thai.”
Nghe đến đây, tim ta đập lộp bộp.
Đột nhiên siết chặt khăn tay, suy nghĩ đáng sợ ùa đến.
Nếu không có thai trong thời gian dài, mọi người sẽ nghi ngờ.
Đặc biệt là Lâm Ngữ Hi, nàng ta hận ta đến tận xương tủy, nhất định sẽ đứng ra làm ầm ĩ chuyện này.
Chẳng lẽ cuối cùng ta vẫn phải bị huỷ trong tay nàng ta?
Gần đây nghe nói Lâm Ngữ Hi và Lương phi thường xuyên qua lại, khiến ta không thể không cảnh giác.
Từ thái y lập tức trấn an ta:
“Nương nương, đừng lo lắng.”
“Thần sẽ kê đơn thuốc hỗ trợ sinh sản cho nương nương, giúp nương nương sớm ngày mang long tử.”
Dứt lời, Từ thái y giải thích tình trạng thể chất của ta cho ta.
May mắn thay, ta đã không dùng tức cơ hoàn trong một thời gian dài, không gây ra tổn thương vô sinh suốt đời.
Trái tim treo lơ lửng của ta cuối cùng cũng rơi xuống.
Từ đó về sau, ngày nào ta cũng giả vờ chóng mặt để uống thuốc.
Tiểu Điệp ở bên cạnh ta thấy ta suốt ngày uống thuốc, lo lắng hỏi:
“Nương nương, uống nhiều thuốc như vậy cũng không thấy khá hơn, có muốn thỉnh thái y đi xem không?”
Ta đặt bát thuốc xuống, ho khan:
“Không cần, bệnh lặt vặt mà thôi.”
Nói xong ta lấy khóa đồng tâm ra xoa nhẹ hai lần.
Chiếc khóa đồng tâm này vốn là một cặp nhưng hiện tại trên tay ta chỉ còn một nửa.
Ta buồn bã nói:
“Tiểu Điệp, trong thâm cung này có ngươi bên cạnh bổn cung, bổn cung mới có thể yên tâm.”
Ta lại nhìn khoá đồng tâm, thở dài:
“Bổn cung rất muốn quay lại chùa, khoảng thời gian đó mới là thời gian thoải mái”
Tiểu Điệp nắm tay ta, an ủi ta.
Thấy nàng ta đã hoàn toàn tin tưởng, ta không khỏi nhếch môi mỉm cười.
Ta vào cung cũng đã được vài tháng.
Ta nghe nói địa vị của đại phu nhân trong phủ tướng quân đã tụt dốc không phanh, quyền lực quản gia còn bị phụ thân chia một nửa cho nương ta.
Ta đoán chẳng bao lâu nữa người tỷ tỷ tốt của ta sẽ không thể ngồi yên được nữa.
Quả nhiên trong cung nổi lên phong ba khắp nơi.
Tin tức về việc ta không thể mang thai lan truyền khắp hậu cung.