1.
Ta tên là Chu Hoài Thư. Năm mười tuổi trong nhà gặp phải sơn tặc, cũng chỉ có ma ma cùng ta nương tựa lẫn nhau.
Ta liều mạng khổ học, cuối cùng đậu tiến sĩ, được Thánh thượng khâm điểm làm bảng nhãn, trở thành Lễ bộ thị lang.
Gần đây Lễ bộ bận rộn, nhất là việc chuẩn bị cho lễ đại điển Ngu quý phi được tấn phong làm Hoàng quý phi. Nghe nói Hoàng hậu mượn chuyện này đại phong Lục cung, khiến Lễ bộ càng thêm bận rộn.
Ta theo đồng liêu cùng nhau sửa sang lại bức họa của các vị nương nương ở hậu cung, dựa theo danh sách chuẩn bị đồ vật cần thiết.
Cho đến khi ta rút ra một bức chân dung mới tinh, khi mở ra ta bỗng dưng cảm thấy nữ tử trong tranh hình như có mấy phần quen thuộc, tim ta chợt thắt lại.
Đồng liêu thấy ta ngây người, thò người nhìn một chút rồi bảo ta đặt sang một bên không cần để ý tới: “Đây là Giang Tiệp dư, ba tháng trước đã bị tống vào lãnh cung rồi, đại phong lục cung đương nhiên không có nàng.”
Lễ bộ bận rộn, bức họa kia sau khi xem qua liền bị ta vứt ra sau đầu. Cho đến mấy ngày sau, ta lại đột nhiên nhớ tới bộ dáng của Giang Tiệp dư kia, cứ quẩn quanh mãi ở trong đầu ta không xua đi được, giống như đã từng gặp qua ở nơi nào.
Ban đêm ta mơ thấy một giấc mộng, trong mộng là bộ dáng khi ta còn ở nhà đọc sách, lúc đó ta đang ở bên bờ sông đọc thuộc lòng thi văn, giữa sông có chiếc thuyền quan đi ngang qua, có một nữ tử đang dựa vào lan can.
Thoạt nhìn là bộ dáng uyển chuyển của nữ tử Giang Nam, giữa lông mày nhuộm vẻ sầu bi nhàn nhạt, là nàng đang nhớ cố hương sao?
Trong mộng ta lấy lại tinh thần, phát hiện nữ tử kia cũng đang nhìn ta, ta cùng nàng đối diện thật lâu, cho đến khi thuyền quan đi khuất khỏi tầm mắt.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, ta giật mình phát hiện cô gái trong mộng rõ ràng là gương mặt của Giang Tiệp dư, thì ra chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?
2.
Những ngày gần đây công việc ở Lễ bộ cực kì nhàn nhã. Còn Đại Lý Tự lại rất bận rộn. Trong cung điều tra ra được Ngu quý phi, à không, bây giờ là Hoàng quý phi giet hại hoàng tự, mưu hại phi tần.
Thánh Thượng vốn không muốn tin, nhưng chứng cứ trong tay Hoàng Hậu nương nương vô cùng xác thực, Hoàng Thượng xem xong giận dữ, lệnh cho Đại Lý Tự tra rõ việc này.
Hiện giờ đại phong lục cung chỉ mới nửa tháng, hậu cung đã có nhiều thay đổi. Đại Lý Tự tra xét nửa tháng, từng chuyện từng chuyện nhắm thẳng vào tội ác của Hoàng quý phi.
Hữu tướng ở trên triều đình đau khổ cầu xin, nhưng không chịu nổi những lời chỉ trích và tấu chương của các đại thần trên triều, Hoàng thượng hạ chỉ giáng chức Ngu thị thành đáp ứng, giam cầm trong Hợp Hoan cung.
Mấy tháng trước vụ việc của Ôn Chiêu Nghi cũng được điều tra rõ là do Ngu thị gây nên, Hoàng thượng không biết sao lại nhớ tới Giang Tiệp dư trong lãnh cung, sai người đến thả nàng ra, lại được cho biết Giang Tiệp dư đã sớm qua đời trong lãnh cung dưới sự tra tấn của một đám cung nhân.
Giang Tiệp dư được Hoàng thượng phong Phi vị, hậu sự giao cho Lễ bộ lo liệu. Vì thế lại rơi vào trên đầu ta.
Đồng liêu trêu chọc nói: “Ngươi và Giang Tiệp dư thật đúng là có duyên, lúc trước trước khi ngươi tham gia điện tuyển, Thánh Thượng trùng hợp đã khen ngợi văn chương của ngươi ở trong cung Giang Tiệp dư. Nhưng lúc ngươi đậu bảng nhãn, Giang Tiệp dư đã bị tống vào lãnh cung rồi. Ai, thế sự thật vô thường mà…”
Ta lại không biết, vốn dĩ chúng ta còn có duyên phận như vậy.
3.
Sau khi lăng mộ của Giang thị hoàn thành, công việc của ta coi như đã hoàn thành viên mãn.
Mấy năm sau đó, ta đều chìm nổi trong quan trường, làm một chức quan không lớn không nhỏ, cũng coi như vui vẻ an nhàn.
Năm nào đó, vào dịp Lễ hội đèn lồng, khi đang dự yến tiệc với các đồng liêu ở Lễ bộ, ta chợt nhớ tới danh vũ trên bức hoạ năm đó: [Giang Tuế Ninh]
Đáng tiếc thời gian nàng ở trong cung hai năm thật sự quá ngắn, ngắn đến mức không để lại dấu vết gì. Hôm nay nhân dịp Lễ hội đèn lồng, để ta thay nàng ước một nguyện vọng đi.
“𝐂𝐡𝐮́𝐜 𝐧𝐚̀𝐧𝐠 𝐤𝐢𝐞̂́𝐩 𝐬𝐚𝐮 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐛𝐢̀𝐧𝐡 𝐚𝐧 𝐯𝐮𝐢 𝐯𝐞̉, 𝐭𝐮𝐞̂́ 𝐭𝐮𝐞̂́ 𝐚𝐧 𝐧𝐢𝐧𝐡.”
-HẾT-