15.
Nói đến Thúy Hương, ta thật sự rất kính nể nàng. Từ khi đến chỗ ta tới nay không quá mấy tháng, tay nghề nàng so với tiểu nương tử nhà hàng xóm đã học một năm qua còn cao hơn.
Không chỉ có tốc độ nhanh, chất lượng thêu của nàng so với người đã làm việc trong phường thêu một, hai năm cũng không kém bao nhiêu.
Ta luôn trêu chọc nàng: “Nếu học thêm một năm nữa, nàng sẽ thành lão sư của ta luôn rồi.”
Kỹ thuật thêu thùa rất phức tạp, kiếp trước ta làm hơn mười năm cũng không dám nói tinh thông toàn bộ, học trò nửa đường Thúy Hương này đã rất lợi hại.
Ta và Thuý Hương cũng là có duyên phận, mấy tháng trước nàng đánh trống kêu oan thoát khỏi hang hổ Lý gia kia, có lẽ là bởi vì Tri phủ đại nhân tự mình hạ quyết định, cho nên Lý gia vẫn không đến tìm nàng gây rắc rối.
Đáng tiếc lão phụ thân của nàng rốt cuộc không cầm cự được bao lâu, lúc trước uống thuốc nhưng chỉ là trị phần ngọn không trị tận gốc, trung tuần tháng bảy liền mất.
Gặp Thúy Hương là ngày thứ hai sau khi gây náo loạn, Chu Hoài Thư đi ứng thí, các tiểu nương tử ở phường thêu cũng không tĩnh tâm được. Cho nên ta liền đi dạo phố, vừa vặn gặp Thúy Hương ở đầu phố tìm việc làm.
Người ở Lâm Châu phủ phần lớn đều biết sự tích lúc trước của nàng, bởi vậy nàng tìm việc cũng không thuận lợi.
Ta nghĩ ta nên dũng cảm một lần, tiến lên hỏi nàng có nguyện ý đến xưởng thêu của ta hay không, ta có thể dạy cho nàng miễn phí.
Thuý Hương hỏi ta: “Cô nương không sợ ta sao?”
“Cô cũng không phải thú dữ, sao ta lại phải sợ? Thúy Hương cô nương rất dũng cảm, ta khâm phục dũng khí của cô nương, cũng tin tưởng vào cách làm người của cô nương. Nếu đổi lại là ta thì chỉ biết làm chim cút, bo bo giữ mình.”
Đúng thật kiếp trước ta chỉ là một con chim cút trong cung của Quý phi nương nương. Bọn họ nói một ta cũng chỉ có thể làm một, quyết không nói hai, lại càng không dám nói hai.
Thúy Hương xuất hiện ngoài ý muốn, càng làm cho ta hâm mộ. Cứ như vậy ta mang Thúy Hương trở về. Bữa cơm tất niên năm nay, có bốn người là ta, Chu Hoài Thư, ma ma và Thúy Hương.
Trên bàn cơm có những người an tĩnh như ta và Chu Hoài Thư, nhưng cũng có những người hướng ngoại nhiều lời như ma ma và Thúy Hương, một bữa cơm vô cùng náo nhiệt, khiến người ta cảm thấy cả năm kế tiếp đều sẽ ôn hòa mỹ mãn như vậy.
Qua mùng năm, Chu Hoài Thư sẽ khởi hành đến kinh thành. Hắn cùng đồng môn ước hẹn sẽ cùng nhau đến phía bắc, sớm chuẩn bị cho kỳ thi xuân tháng ba.
Mùa đông năm nay hình như dài hơn mọi năm, đây là mùa đông thứ hai ta đến Chu gia, cuộc sống của chúng ta cũng trôi qua càng ngày càng tốt.
16.
Từ Lâm Châu phủ đến kinh thành phải mất khoảng năm, sáu ngày đi xe. Khi Chu Hoài Thư thu xếp ổn thỏa mọi việc thì bức thư nhà đầu tiên được gửi tới, ta ngã bệnh.
Bệnh đến như núi đổ, ta đột nhiên sốt cao, mấy ngày cũng không hạ. Mùa đông vốn nên sắp qua đi, lại đột nhiên nổi lên tuyết lớn, bay lả tả, than trong phòng lửa đốt càng nhiều, ta lại càng ngày càng suy yếu.
Ma ma gấp gáp đi quanh trong phòng, muốn nhờ người gửi thư cho Chu Hoài Thư. Ta lê thân đến ngăn ma ma lại: “Ma ma không được đâu, nếu làm chậm trễ cuộc thi của Hoài Thư thì phải đợi thêm ba năm, cho dù như thế nào cũng không thể nói.”
Ban đêm khi nằm mơ, ta phảng phất trở lại đêm giao thừa, vẫn như thường lệ thầm ước nguyện vọng, nhưng dù ta hỏi thế nào Chu Hoài Thư cũng không chịu nói là đã ước cái gì.
Thấy ta hỏi liên tiếp như vậy, Chu Hoài Thư nói với ta: “Khi ta đi thi về, nếu có thể được phong tước và trở về trong vinh quang, ta có thể yêu cầu Ninh Ninh hứa với ta một điều được không?”
Ta nhìn thấy ánh sáng trong mắt Chu Hoài Thư khi ta trả lời ‘Được’. Nhưng thân thể của ta càng ngày càng yếu, ta sợ sẽ làm hắn thất vọng.
Một ngày nọ, khi thấy tinh thần ta tốt hơn một chút, Thúy Hương ở đầu giường của ta đút từng muỗng thuốc cho ta, ta lôi kéo tay nàng dặn dò:
“Hiện giờ ở phường thêu tay nghề của ngươi là tốt nhất ngoại trừ ta, về sau ngươi còn phải thay ta dạy thêm nhiều học trò nữa. Thiên hạ này luôn đối xử hà khắc với nữ tử, đa số bọn họ không còn lựa chọn nào khác, nếu có một nghề bên người thì đúng là vô cùng tốt…”
Hình như có cái gì nhỏ trên mu bàn tay ta, là nước mắt của Thúy Hương sao? Ta cũng không rõ lắm, bởi vì thời gian ta chìm vào mê man càng ngày càng dài, ngũ giác cũng dần dần chậm chạp, có lẽ… Không biết đến khi nào sẽ không tỉnh lại nữa.
17.
Ta tỉnh dậy vì một cơn đau nhói, một cơn đau nhói giữa lòng ngực và phổi khiến ta khó thở. Hai mắt nhìn mọi thứ xung quanh vô cùng mơ hồ, ta có thể thấy được không gian nơi này là những xà nhà đổ nát, cửa sổ rò gió…
Sao lại là…… lãnh cung. Suy nghĩ của ta bởi vì bệnh tình mà trở nên chậm chạp, vì sao…… vì sao ta lại trở lại nơi này?
Từng kí ức trong hai năm qua như đèn kéo quân hiện lên trước mắt ta. Cảm giác sinh mệnh không ngừng trôi qua, ta đột nhiên nhếch môi nở nụ cười, dùng hết sức lực cuối cùng hoàn toàn tỉnh ngộ.
[Nào có cái gì gọi là trùng sinh đâu chứ, đó chỉ là giấc mộng hoàng lương của kẻ sắp chet mà thôi.]
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==