Tuổi Hai Mươi Tình Thâm

Chương 5 + 6


Năm thứ tư sau khi tôi chết, Trần Kiến Dương hai mươi bốn tuổi, anh sắp tốt nghiệp.

 

Anh đã bắt đầu chuẩn bị tác phẩm tốt nghiệp của mình từ mấy tháng trước, nhưng vẫn luôn không thể hoàn thành.

Vẽ núi, vẽ biển, vẽ hoa, vẽ cỏ.

Tôi cảm thấy bức tranh nào nhìn cũng đẹp cả, chỉ có anh là thấy không hài lòng.

Có thể đây chính là nỗi phiền não của họa sĩ.

 

Tôi cũng có ưu phiền của riêng mình.

Không biết nguyên nhân do đâu, tôi chỉ có thể đi theo bên cạnh Trần Kiến Dương.

Tôi rất muốn được gặp ba mẹ một lần.

Nhưng Trần Kiến Dương lại bị mẹ tôi cho là nguyên nhân dẫn đến cái c.h.ế.t của tôi, không thể bước vào cửa nhà họ Phương một bước.

 

Trong những ngày buồn phiền này, Trần Kiến Dương đã ra một quyết định, đi tìm linh cảm.

Anh xách túi hành lý đi tới nơi biên giới lãnh thổ.

Tuổi trẻ thật tốt mà, nói đi là đi.

Tiếng xe lửa vang lên không ngừng nghỉ, dọc theo đường đi là đồng cỏ rộng lớn xanh mướt.

Trần Kiến Dương cõng theo một đống họa cụ đi đến cao nguyên.

Trần Kiến Dương bị say độ cao, cạnh gò má hiện lên màu hồng hồng, trên đường đi còn phải dựa vào bình dưỡng khí mới có thể duy trì sự sống.

May mà tôi là linh hồn, nếu không chắc chắn tôi cũng có bị đỏ hết mặt mày như thế.

Trần Kiến Dương dựa vào ý chí sắt đá tiếp tục leo lên cao.

Lên tới đỉnh núi, anh đổ hết họa cụ ra đất.

Còn tôi thì đang mải mê thưởng thức những con bò Tây Tạng kia, suy nghĩ xem liệu chúng có thể nhìn thấy tôi không. Một lúc sau, tôi quay đầu nhìn lại, Trần Kiến Dương đã vẽ được hơn phân nửa tồi.

Nói thế nào nhỉ, khi linh cảm vọt tới, có làm sao cũng không ngừng được.

Đến khi mặt trời lặn về phía tây, Trần Kiến Dương mới dè dặt đặt bút vẽ xuống.

Tôi không hiểu hội họa cho lắm, chỉ cảm thấy nhìn nó rất đẹp mà thôi.

Xa xa nhìn lại, tôi nhìn thấy trong bức tranh có hai bóng người.

Tôi chỉ bóng người kia rồi hỏi Trần Kiến Dương: “Đây là ai thế?”

Trần Kiến Dương không trả lời tôi.

Tôi quên, anh không nghe thấy tôi nói.

Tôi cẩn thận nhìn lại, đoán một người trong đó có lẽ là Trần Kiến Dương.

Khi tôi còn đang nghi ngờ, tôi nghe thấy Trần Kiến Dương nói: “Viên Viên, anh dẫn em đến xem núi tuyết.”

 

Không ngờ người còn lại chính là tôi.

Ngắm nhìn núi tuyết là mong muốn của tôi từ rất lâu về trước

Lúc ấy tôi đã ước hẹn với anh, sau khi tôi lên đại học, chúng tôi sẽ cùng nhau đi ngắm núi tuyết một lần.

Hôm nay nhìn thấy núi tuyết rồi, tôi đã bớt đi chút tiếc nuối sau khi qua đời.

Mỗi một ước muốn của tôi, Trần Kiến Dương đều nhớ rõ.

 

Trên đường trở về, Trần Kiến Dương nhận được một cuộc điện thoại, là mẹ của anh.

Mẹ anh bảo: “Bố mẹ Viên Viên sinh một bé gái, con có muốn trở về thăm một chút không.”

Trần Kiến Dương lạnh lùng đến đáng sợ, “Không đi.”

Tôi đang cực kì vui vẻ lập tức đứng người.

Tại sao Trần Kiến Dương lại không vui, tôi không nghĩ ra.

Tôi là con gái một, điều tôi lo lắng nhất sau khi c.h.ế.t là không có ai chăm sóc bố mẹ khi về già.

Bây giờ bố mẹ tôi không tính là già, nuôi một đứa trẻ nên người vẫn còn kịp.

Điều này chứng tỏ bọn họ đã bước ra được rồi.

Bọn họ đã đi ra khỏi bóng tối mang tên Phương Viên Viên.

Đây là chuyện rất đáng để vui vẻ.

Sao Trần Kiến Dương lại thấy không vui cơ chứ.

 

Về đến nhà, anh nhìn về phía đầu giường nơi có khung ảnh rồi ngẩn người.

“Viên Viên, bố mẹ em sinh một đứa trẻ khác.”

Tôi gật đầu một cái, “Em biết rồi ạ.”

“Viên Viên, bọn họ sẽ không quên em.”

Tôi ngây người.

Làm linh hồn mấy năm rồi, quả thật tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Tôi nghiêm túc suy tư trong chốc lát, mới cho ra được câu trả lời: “Em không biết.”

Trần Kiến Dương ôm lấy khung ảnh, cắm đầu vào trong chăn, giọng điệu buồn rầu: “Viên Viên, anh sẽ không quên em.”

Tôi nhẹ nhàng bay tới nằm xuống cạnh anh.

 

Quên cũng không sao đâu, em muốn anh quên em mà.

Em không muốn mình trói buộc ai cả.

Những mâu thuẫn trong lòng nếu tan thành mây khói, có lẽ Trần Kiến Dương có thể yêu thêm lần nữa.

Có người bầu bạn sẽ không phải chìm đắm trong đau đớn của tử vong.

Trong đầu tôi bỗng dưng hiện lên ngọn núi hùng vĩ kia, trên đỉnh núi là một mảng trắng xóa.

Sương mù mờ ảo, sinh mạng tự do.

Trần Kiến Dương, hãy sống như loài chim, bay đến ngọn núi của anh.

Vậy nên, quên em đi, Trần Kiến Dương.

Em sẽ tha thứ cho anh.

Thật đấy.

 

Năm thứ năm sau khi tôi chết, Trần Kiến Dương hai mươi lăm tuổi, anh bước vào cửa nhà tôi.

 

Đó là một buổi chiều cực kì bình thường như bao buổi chiều khác.

Trần Kiến Dương tự mình lái xe đi đến.

Lâu rồi không tới, tôi không phát hiện ra đây là đường đến nhà mình trong suốt quãng đường.

Bố tôi là người mở cửa.

Bố nhìn thấy Trần Kiến Dương thì hơi sửng sốt một chút, nhưng vẫn bảo anh đi vào.

Tôi bay xung quanh nhà một vòng, phát hiện phòng của tôi đã bị khóa lại.

Tivi đã được đổi sang cái lớn hơn, cây xương rồng tôi chăm vẫn còn sống, trên sân thượng có thêm vài chậu cây.

Mẹ tôi đang ở trong phòng ngủ.

Bên cạnh giường lớn là một cái nôi nhỏ

Cái nôi nho nhỏ, và một sinh mạng mới chào đời.

Được bố mẹ tôi ký thác bao hy vọng.

Mẹ đã suy nghĩ rõ ràng, bà không còn trách móc Trần Kiến Dương nữa.

Mẹ nói: “Con ôm cô bé một cái đi.”

Trần Kiến Dương đến bên cạnh bế cô bé lên.

Vụng về đến mức làm tôi thấy nóng nảy.

Đừng làm ngã em gái cục cưng của em đấy nhé.

Tên em gái là Phương An An, An An trong bình an.

Từ chuyện của Viên Viên mà có cái tên này.

Trần Kiến Dương ôm một lúc rồi đặt An An trở lại giường nhỏ.

Tôi bay đến bằng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay, mắt lớn trừng mắt nhỏ với An An.

Mặt em gái nhìn như chiếc bánh rán tròn tròn bằng phẳng.

Rõ ràng không có chút nào đặc biệt hơn người cả, nhưng tôi nhìn nhiều đến đâu cũng cảm thấy không đủ.

Tôi lên tiếng chào hỏi em gái: “Xin chào, chị là Viên Viên, là chị gái của em.”

Bỗng nhiên em ấy cười khúc khích, tựa như có thể nhìn thấy tôi vậy.

Tôi bay lại gần thêm chút nữa, cẩn thận nhìn từng đường nét của con bé thì nghe thấy mẹ nhắc đến tên tôi.

 

“Viên Viên đã rời đi vài năm rồi.

Trần Kiến Dương “vâng” một tiếng.

“Cháu là đứa bé ngoan, lúc đó là dì ngu ngốc.”

Trần Kiến Dương lại “vâng” thêm một tiếng nữa.

“Đã vượt qua được chưa?”

Một câu hỏi không đầu không đuôi bất ngờ ập đến, làm Trần Kiến Dương không biết phải trả lời thế nào.

Tôi né tránh theo bản năng, một lúc sau mới nhớ ra anh không nhìn thấy tôi.

Tôi nghe anh nói: “Có lẽ.”

 

Sau ngày hôm đó, cứ có thời gian rảnh là Trần Kiến Dương lại đến nhà họ Phương, giống như trước kia vậy.

Chẳng qua là trước kia anh đến vì Viên Viên, bây giờ là vì muốn chăm sóc bố mẹ tôi, chăm sóc cho An An.

Quan hệ hai nhà lại tốt như lúc ban đầu.

Tôi đã nói rồi mà, làm hàng xóm với nhau mười mấy năm, sao mẹ tôi có thể hận Trần Kiến Dương cả đời này được chứ.

Qua một năm, tôi đã buông xuống được rất nhiều nỗi lòng.

 

Qua một năm, Trần Kiến Dương đã bắt đầu làm việc.

Lúc này tôi mới phát hiện, chàng thiếu niên như ánh dương rực rỡ trước kia, nay đã là người trưởng thành giao tiếp giỏi giang.

Trần Kiến Dương mở một buổi triển lãm tranh.

Chàng họa sĩ nhỏ của tôi đã trở thành nhà họa sĩ lớn.

Trong buổi triển lãm tranh, có rất nhiều bức tranh liên quan tới tôi.

Một người nữ trẻ tuổi giơ máy chụp ảnh lên hỏi anh: “Người con gái ngài vẽ là người rất quan trọng với ngài sao?”

Trần Kiến Dương nhìn chằm chằm bức tranh vẽ tôi, nhẹ giọng nói: “Phải, đó là người tôi yêu.”

Trần Kiến Dương hai mươi lăm tuổi, dưới đáy lòng vẫn giữ lại một vị trí thuộc về Phương Viên Viên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.