08
Hắn tiến lại gần vài bước, đầu mày cuối mắt chứa đựng mùa xuân:
“A Trúc, rời xa ta thì ngươi có thể làm được gì chứ?”
“Mở một tiệm hoành thánh không dễ dàng, nếu không phải ta nhìn thấy nhiều ngày nay ngươi không buôn bán được, sao ta có thể để họ làm chuyện vô bổ thế này?”
“Hay là đến làm tỳ nữ quét dọn bên cạnh ta đi, một tháng ta có thể cho ngươi một nén vàng.”
“Không cần.” Ta cắt ngang lời hắn.
Ta hít một hơi thật sâu, cố gắng không để nước mắt rơi xuống:
“Đa tạ hôm nay thế tử đã giúp đỡ, nhưng Ngân Trúc không cần.”
“Ngân Trúc muốn tự tay kiếm tiền, không muốn dựa dẫm vào thế tử. Không phải là thế tử khinh thường nhất là những kẻ lấy sắc hầu người sao? Sao hôm nay lại thay đổi tính nết rồi?”
Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc để Tạ Văn Hạc giúp ta thêm cái gì.
Ngay cả khi liên tiếp nhiều ngày không buôn bán được, ta cũng không dùng dung mạo và vóc dáng của mình để chèo kéo buôn bán.
Mỗi ngày, ta đều cẩn thận bôi bùn vàng lên mặt, nhét hai cục vải thô vào thắt lưng.
Sắc đẹp trời ban không phải là tội lỗi, nhưng ta vẫn sợ bị người ta thèm muốn.
Nhưng dù vậy, Tạ Văn Hạc vẫn coi thường ta.
Lòng tốt mà hắn nghĩ, đối với ta mà nói lại giống như đang sỉ nhục.
Đột nhiên sắc mặt của Tạ Văn Hạc thay đổi, giọng nói cũng trầm xuống: “A Trúc, ngươi đừng giận dỗi…”
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn:
“Thế tử gia, ngày đó ngài gọi ta là Ngân Trúc, từ nay về sau, cứ gọi ta là Ngân Trúc là được.”
“Ngân Trúc không giận dỗi, càng không dám bước vào vương phủ một bước. Vẫn xin thế tử gia buông tha cho Ngân Trúc, cũng giữ lại chút thể diện cho bản thân ngài, cùng A Kha cô nương kia.”
Nhắc đến A Kha, quả nhiên sắc mặt của Tạ Văn Hạc dịu đi nhiều.
Hắn cười khẽ: “Thì ra A Trúc ghen rồi, không sao, bổn thế tử có nhiều thời gian ở bên ngươi lắm.”
Nói xong, hắn quay người bỏ đi.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng đau nhói.
Không phải vì Tạ Văn Hạc, mà là vì sự khinh thường trong lời nói của hắn.
Ta không muốn vào Hồng Trướng Lâu, nhưng ta lại vì chuyện này mà bị hắn khinh thường.
Ta nghĩ, ta thực sự mệt mỏi rồi.
Những thứ trong tay cũng rơi hết xuống đất, ta cúi xuống nhặt nhưng lại thấy vô cùng bất lực.
Đột nhiên, trước mắt ta xuất hiện một đôi tay.
Là Vương đại nương.
Bà ấy lẩm bẩm: “Sao không nhìn đường, cẩn thận kẻo ngã đấy?”
Vân đại nương cũng ở phía trước, trên môi nở một nụ cười.
Dường như họ đến đây để đón ta về nhà.
Lòng ta bình tĩnh lại, ta nghĩ, ta cũng có nhà rồi.
09
Hai vị đại nương đều thích ăn bánh ta mang về.
Họ đều nói: “Hôm nay A Trúc buôn bán tốt, ngày mai chắc chắn sẽ tốt hơn.”
Ta đỏ mặt, suýt nữa thì chôn đầu vào cổ áo.
Ta muốn nói, hôm nay buôn bán tốt không phải là công lao của ta.
Nhưng ta lại chợt nghĩ đến đại ca đầu tiên hôm nay đến ủng hộ tiệm.
Ta đã gặp rất nhiều khách ở Hồng Trướng Lâu, tuy rằng ta ngốc nghếch nhưng cũng có thể phân biệt được thiện ác, thật giả.
Biểu cảm trên khuôn mặt của đại ca đó rất chân thành, ngày mai… ngày mai có lẽ hắn sẽ đến nữa.
Vì vậy, ta gật đầu, thân mật cọ vào tay của hai vị đại nương.
“Sẽ vậy, nhất định sẽ vậy.”
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng thì ta đã mở tiệm.
Nhào bột, trộn nhân, nặn hoành thánh, mỗi bước đều làm như cá gặp nước.
Khi trời vừa hửng sáng, vừa vặn đĩa hoành thánh đầu tiên được cho vào nồi nước sôi sùng sục, nhỏ vài giọt mỡ lợn, những viên hoành thánh tròn vo, vỏ mỏng nhân đầy, chẳng mấy chốc mùi thơm đã bay xa.
Quầy bán bánh đối diện đã thuận lợi mở hàng từ sớm, chỉ trong chốc lát đã bán được hơn chục chiếc bánh đường.
Đang lúc trong lòng ta ghen tị thì một giọng nói hùng hồn vang lên:
“Muội tử, chào buổi sáng! Cho ta hai bát hoành thánh, thái thêm chút cải thìa! Ta còn mua hai chiếc bánh đường, cô nương nếm thử xem?”
Chính là đại ca hôm qua!
Ta lập tức cười tươi như hoa: “Được…”
Ta nhận lấy một chiếc bánh đường nóng hổi, lại nấu cho đại ca hai bát hoành thánh đầy ắp.
Đại ca ăn xong thì không ngớt lời khen ngợi: “Muội tử làm ngon như vậy, sớm muộn gì cũng phát tài!”
Ta hơi ngượng ngùng, ta che miệng cười nhưng ý cười vẫn tràn ra khỏi đôi mắt.
Ta đã có khách nhân chân chính.
Không phải là khách nhân ta có được nhờ bán rẻ thân xác.
Mà là khách nhân thực sự mà ta dùng tay nghề để có được.
Đại ca đã mang lại sức sống cho tiệm, những người khách mua bánh có người muốn thử thức ăn mới, họ cũng sẽ rẽ vào tiệm hoành thánh của ta mua vài bát hoành thánh, có người bị mùi thơm hấp dẫn, rồi sau đó lại nhìn thấy mẫu mã đa dạng, cũng sẵn sàng mua một bát, lại có người thực sự là khách quen nên quay lại.
Không phải là tùy tùng của Tạ Văn Hạc, mà là khách quen hôm qua quay lại.
Một ngày bận rộn, doanh thu của ta tổng cộng năm trăm bốn mươi văn tiền, bán được sáu mươi ba bát hoành thánh, tuy ít hơn hôm qua rất nhiều nhưng lại là số tiền mà A Trúc ta thực sự kiếm được.
Lúc về, ta cười tươi như hoa.
Hai vị đại nương cũng rất tự hào về ta.
10
Người dân ở phố Tây đều là những người tốt bụng chất phác.
Tỷ như, đại nương bán bánh không vì ta “cướp” mất khách hàng của bà ấy mà bất mãn với ta, ngược lại còn làm cho ta một chiếc bánh đường tươi mới nhất, tròn trịa nhất.
Ăn vào ngọt ngào, ngon đến chết đi được.
Tỷ như, vị thư sinh viết biển hiệu cho ta cũng đến ủng hộ tiệm của ta, tuy rằng hắn nghèo túng nhưng mỗi lần ăn xong thì đều nán lại một lúc, giúp ta dọn dẹp tiệm.
Thỉnh thoảng, hắn còn đứng ngoài cửa rao hàng giúp ta.
Thư sinh coi trọng cốt khí nhất nhưng hắn ta lại đích thân vào chốn phố xá náo nhiệt.
Người dân ở phố Tây đều tốt, chưa đầy một tháng mà ta đã thực sự coi nơi này là nhà.
Không phải là ngôi nhà nghèo nàn ta ở khi còn nhỏ, cha nương vì vài đồng bạc mà bán ta vào Hồng Trướng Lâu.
Không phải là Hồng Trướng Lâu ngày ngày cười đùa nhưng lại dần đánh mất lòng tự trọng của mình.
Cũng không phải là ngôi nhà mà ta từng mơ ước, ngôi nhà cùng Tạ Văn Hạc.
Nghĩ đến Tạ Văn Hạc, trong lòng ta đã không còn mơ hồ như trước nữa.
Mà là, buông bỏ.
Thậm chí hiếm khi ta nghĩ đến hắn.
Có lẽ đúng như lời thư sinh nói, giữa người với người thực sự có những mối duyên chỉ là khách qua đường.
Ta và Tạ Văn Hạc đã hết duyên, cho nên ta và hắn không cần gặp lại nữa.
Tiệm hoành thánh A Trúc của ta ngày càng đông khách, cũng có vài vị khách quỵt tiền nhưng không phải chuyện lớn gì.
Còn có một ông lão nhìn thấy ta là một tiểu cô nương một mình làm ăn, ánh mắt của ông ta đảo một vòng, thế mà lại nằm vật ra trước cửa tiệm ta không chịu đi.
Luôn miệng nói thịt lợn của nhà ta là thịt lợn nhiễm dịch bệnh, khiến ông ta bị bệnh, ép ta phải bồi thường tiền thuốc thang cho ông ta.
Những người đi đường không hiểu chuyện gì xảy ra nên đều dừng lại chỉ trỏ.
Vương đại nương nổi trận lôi đình, bà ấy định lấy chổi đuổi người ta đi.
Vân đại nương thì lạnh mặt, giải thích rõ ràng với từng người đi đường, bà ấy nói rằng ông lão này vu khống ta trước, hoành thánh nhà ta làm đều tươi mới.
Ta thở dài, hai vị đại nương thật tốt bụng.
Nhưng rõ ràng hai cách này đều không có tác dụng.
Ông lão xương cốt già nua, bà ấy lại lấy chổi đuổi người, nếu lỡ có chuyện gì thì không biết sẽ sinh ra bao nhiêu chuyện.
Ông lão này đã vu khống, tại sao lại bắt chúng ta tự chứng minh?
Ta cụp mắt suy nghĩ một chút, ta quay người vào nhà nhờ thư sinh giúp ta một việc.
Sau đó, ta lại bắc một cái nồi lớn khác trước cửa tiệm, cho từng hạt đậu xanh tươi rói vào nồi rang, rang đến khi có tiếng xèo xèo, rồi cho nước vào đun sôi.
Ta mỉm cười, từ tốn chắp tay chào mọi người:
“Tiểu nữ đến phố Tây chưa đầy một tháng, được chư vị yêu mến, hôm nay A Trúc mời chư vị uống một bát cháo đậu xanh để giải nhiệt.”
“Hoành thánh của chúng ta đều được gói và nấu ngay tại đây, tươi mới hay không thì các vị quan khách tự biết. Nếu như vị A gia này cho rằng không tươi mới, bị nhiễm bệnh, vậy thì A Trúc cũng không thay đổi được cách nhìn của ông.”
Ý trong lời nói là ông lão này cố tình vu khống, bất kể ta làm thế nào thì ông ta vẫn sẽ vu khống ta.
Thay vì để ông ta vu khống thì chi bằng để mọi người nghỉ chân một chút, tự mình phân biệt.
Đừng nói hoành thánh của ta tươi ngon, chỉ riêng bát cháo đậu xanh này cũng đủ khiến mọi người đứng về phía ta.
Quả nhiên, những người đi đường đều chỉ vào ông lão rồi cười ầm lên: “Vẫn là tiểu nương tử này tốt bụng.”
Ta cười mà không nói.
Hai vị đại nương giúp ta múc cháo đậu xanh để chia cho mọi người.
Mọi người đều khen cháo đậu xanh thơm nồng, mềm và ngon miệng.
Ông lão thấy mọi người đều bênh vực ta thì tức giận đến đỏ mặt, thậm chí ông ta còn trợn mắt, muốn lật đổ tiệm của ta.
“Thứ lẳng lơ khốn khiếp! Đừng tưởng ta không biết lai lịch của ngươi, một nữ nhân dơ bẩn cũng dám bày hàng ở đây, mắc bệnh bẩn thì ai chịu trách nhiệm?”
“Hôm nay lão tử thay trời hành đạo, đuổi thứ đê tiện nhà ngươi ra ngoài!”
Ông ta vừa nói vừa đá đổ nồi cháo đậu xanh.
Dọa cho mọi người đều im lặng.
Ta thu lại nụ cười.
Ta nhìn chằm chằm vào ông ta: “A gia, ông chắc chắn muốn gây chuyện như vậy sao?”
Khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây già của ông lão vô cùng dữ tợn: “Gây chuyện nương nhà ngươi! Hôm nay lão tử phải bắt ngươi bồi thường!”
Ta đột nhiên bật cười.
Ta hành lễ với thư sinh và quan phủ ở phía đằng xa: “Tiểu nữ muốn báo quan bắt tên vô lại này!”
Sắc mặt ông lão lập tức thay đổi, ông ta vội vàng chạy trối chết.
Quan phủ cũng không phải người ăn chay, chỉ đuổi theo vài bước đã bắt được ông lão, ông lão khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng có làm thế nào cũng không thoát ra được.
Mọi người cười không ngớt miệng.
Bây giờ màn kịch mới kết thúc.
Đối phó với loại người này, nếu đã không thể nói lý vậy thì hãy nói pháp thôi.
Khi nhờ thư sinh, ta còn nhét cho hắn vài thỏi bạc, ta sợ gì quan phủ không đến.
Hai vị đại nương đều khen ta thông minh.
Ta mỉm cười xua tay: “Tối nay ta mời hai vị và Vương đại ca ăn cơm!”
Đương nhiên hai vị đại nương rất vui mừng.
Thư sinh ngượng ngùng mím môi nhưng cũng không từ chối.