11
Ta tưởng chuyện này đã qua, nhưng không ngờ ngày hôm sau thì nhi tử của ông lão là Trần Nhị lại đến gây chuyện.
Hắn ta còn dẫn theo mấy tên côn đồ chặn ở trước cửa tiệm, hung thần ác sát, không cho người vào cũng không cho người ra.
“A Trúc đúng không? Chính là nữ nhân đê tiện đã hại cha ta bị bắt vào ngục đúng không! Mau đưa cho ta mười lượng vàng, nếu không ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
Vừa nói, hắn ta vừa đập vỡ những chiếc bát ở gần đó.
Vài mảnh vỡ suýt bắn vào mặt ta, khiến người ta không khỏi giật mình.
Ta cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn thẳng vào họ:
“Hôm qua là cha ngươi đến tiệm vu khống ta, không phải ta làm…”
Nhưng ta còn chưa nói hết câu thì Trần Nhị đã cười gằn tiến lên:
“Vu khống gì chứ, chuyện đó liên quan gì đến lão tử? Nhưng mà tiểu nương tử có vóc dáng mê người thế này, chẳng phải là ra ngoài kiếm tiền bằng cách này sao? Đi theo ca ca ta đi, ca ca bảo vệ cho ngươi.”
Ngay lập tức dây thần kinh trong đầu ta đứt phựt, ta đưa tay ra phía sau nắm chặt cây trâm bạc nhỏ:
“… Ta dung mạo không đẹp, không có ý định cưới gả.”
Trần Nhị lại cười lớn hơn, hắn ta từng bước tiến lại gần ta, mắt hắn ta cứ nhìn lung tung:
“Nghe nói ngươi từ Hồng Trướng Lâu ra mà, một nữ nhân, chẳng trách lại phóng đãng như vậy, còn ra ngoài bán hoành thánh.”
“Lau sạch bùn trên mặt đi, loại mánh khóe này, ca ca nhìn một cái là biết ngay.”
Trái tim ta đột nhiên chìm xuống đáy vực.
Khi ở Hồng Trướng Lâu, ta đã biết được việc lấy sắc hầu người đáng khinh đến mức nào.
Từng vị khách nằm trên người ngươi, coi ngươi như đồ vật, như một món đồ chơi, như công cụ để thỏa mãn dục vọng.
Chỉ có điều không phải là người.
Ngươi không nghe lời, tú bà và quy công có vô số thủ đoạn để hành hạ ngươi.
Trước kia vì để sống sót mà có lẽ ta có thể vứt bỏ lòng tự trọng.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Bây giờ ta muốn mở một tiệm hoành thánh tử tế, sống cuộc sống của một con người.
Một con người sống sờ sờ.
Khoảnh khắc Trần Nhị véo vào mặt ta, ta nhắm mắt lại, cây trâm bạc trong tay run rẩy, ta đã chuẩn bị cùng hắn ta đồng quy vu tận.
Nhưng một giọng nói nhỏ nhẹ cùng tiếng roi vút lên:
“Dừng tay! Các ngươi cút hết cho bổn tiểu thư!”
Vài giọt chất lỏng ấm áp chảy xuống, lúc này ta mới giật mình, vì quá sợ hãi mà ta đã khóc.
Mở mắt ra, A Kha cô nương và Tạ Văn Hạc đứng sau đám côn đồ.
Tạ Văn Hạc cau mày thật chặt, trên mặt ba phần lãnh đạm, bảy phần không vui.
Biểu cảm của A Kha cô nương thì sinh động hơn nhiều, thấy người bên trong là ta thì nàng ta còn trợn tròn mắt.
Đám côn đồ thấy Tạ Văn Hạc và A Kha cô nương ăn mặc sang trọng, bên cạnh còn có mấy tên thị vệ thì lập tức chạy trối chết.
Đúng lúc này Tạ Văn Hạc lên tiếng: “Tiệm hoành thánh này là sản nghiệp của phủ Thụy An Vương, nếu còn ai dám đến gây chuyện, nhất định sẽ bị giết chết.”
Hắn dọa cho Trần Nhị vội vàng gật đầu, chạy rơi cả giày cũng không dám nhặt.
…
Mọi người không nói gì.
Ta lau khô nước mắt, ta và hai người nhìn nhau hồi lâu, vẫn là A Kha cô nương chủ động bước vào.
Nàng ta bịt mũi, vẫn bộ dạng kiêu kỳ như vậy, giọng điệu vẫn ngang ngược như thường:
“A Trúc? Lúc đó nhìn thấy tiệm hoành thánh A Trúc thì ta đã nghĩ đến ngươi, không ngờ lại là ngươi mở thật.”
“Nương của ta cũng từng mở tiệm hoành thánh, bà ấy chính là chủ của tửu lâu Cát Tường! Chậc, tiệm của ngươi không bằng tửu lâu của nương ta.”
Ta cúi đầu, hồi lâu cũng không nói gì.
Hóa ra nương của A Kha cô nương là Triệu Cát Tường nổi danh.
Chẳng trách Tạ Văn Hạc luôn kiêu ngạo nhưng lại cam tâm tình nguyện thích A Kha cô nương.
Bởi vì A Kha cô nương tốt bụng, xinh đẹp, gia thế cũng hiển hách.
Chỉ có điều miệng hơi độc, thích chọc tức người khác.
Nhưng như vậy cũng tốt không phải sao?
Tiểu cô nương cho rằng mình đã nói câu nào đó đâm vào chỗ đau của ta, nàng thế mà lại dịu giọng: “Ta… Ta không có ý đó! Ngươi đừng nghĩ nhiều!”
“Dù sao thì ta cũng biết ngươi ghét ta, oán hận ta cướp mất Văn Hạc ca ca, nhưng ta và huynh ấy đã có hôn ước từ trước, xét về lý thì ngươi mới là người đến sau.”
Tuy nhiên, ta lại bái nàng ba bái.
Rồi nở một nụ cười chân thành với nàng.
12
“A Kha cô nương, A Trúc chưa từng ghét người. Vừa nãy ta không nói gì chẳng qua là đang nghĩ cách cảm tạ người.”
“Hôm nay nếu không có người xuất hiện, có lẽ A Trúc sẽ cùng hắn đồng quy vu tận rồi, tóm lại ta phải cảm tạ người.”
Đúng vậy.
Ta chưa từng ghét A Kha cô nương.
Ngay cả khi ở Hồng Trướng Lâu, nàng vô lễ như vậy.
Nhưng ta hiểu nàng.
Một tiểu cô nương kim tôn ngọc quý, chưa từng chịu khổ, đương nhiên tính tình sẽ hơi kiêu căng rồi.
Huống hồ nàng còn cho ta lựa chọn, ngoài việc làm thiếp của Tạ Văn Hạc.
A Kha cô nương không có lỗi gì cả.
Lỗi chỉ ở Tạ Văn Hạc.
Hôm nay nàng còn có thể vì ta mà đứng ra, thật lòng ta rất cảm kích.
A Kha cô nương thấy ta như vậy thì hừ lạnh một tiếng, định kéo Tạ Văn Hạc bỏ đi:
“Hừ, ta mới không thèm lời cảm tạ của ngươi.”
Ta cong mắt, tiễn hai người rời đi.
Nhưng đột nhiên Tạ Văn Hạc dừng chân.
Hắn gọi ta: “A Trúc.”
Ta lạnh lùng, hồi lâu không lên tiếng.
Bởi vì bây giờ ta thật lòng chúc phúc cho hắn và A Kha cô nương.
“Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta có thể đáp ứng thêm hai nguyện vọng cho ngươi.”
“Nếu không thì nếu xảy ra tình huống giống như hôm nay, ta cũng không yên tâm.”
“A Kha, muội nói xem?”
A Kha cô nương ngẩn người trong chốc lát, đôi lông mày thanh tú cau lại nhưng không nói gì.
Còn sắc mặt của Tạ Văn Hạc thì nhàn nhạt giống như không bận tâm, nhưng ta ở cùng hắn hai năm, ta nhìn ra được hắn hơi căng thẳng.
Giống như hắn căng thẳng vì sợ ta sẽ từ chối hắn.
Mà ta cũng thật sự từ chối hắn:
“Không cần đâu, đa tạ thế tử gia.”
Tạ Văn Hạc sửng sốt.
Ta gói một túi hoành thánh chưa nấu đưa cho A Kha cô nương, khi nhìn vào mắt người đối diện, nụ cười trong mắt sáng ngời, ta nhẹ giọng nói:
“A Kha cô nương, chúc người thuận buồm xuôi gió.”
Tốt nhất là nhìn rõ Tạ Văn Hạc, cả đời thuận buồm xuôi gió.
Cuối cùng, A Kha cô nương cầm hoành thánh của ta rời đi.
Còn Tạ Văn Hạc buông lại một câu: “Ngươi đừng hối hận, đến lúc đó đừng đến cầu xin ta!”
Nói xong, hắn cũng đi theo A Kha cô nương.
Ta nhìn bóng lưng của hai người họ rồi thở dài một hơi.
Mặc dù mới đến phố Tây được một tháng nhưng ta đã có cảm giác vật đổi sao dời.
Lần trước tiễn hai người rời đi, lòng ta chua xót, buồn bã, đau nhói.
Bây giờ cảm giác duy nhất chỉ có nhẹ nhõm.
Cho nên, Tạ Văn Hạc, ta không thích ngài nữa.
Ngài cũng đừng tìm ta nữa.
13
Ngày tháng cứ trôi qua.
Rất nhanh đã trôi qua hai tháng.
Trong khoảng thời gian này ta vẫn chưa gặp lại Tạ Văn Hạc, cho nên ta nghĩ câu nói “đừng hối hận” kia của hắn chỉ là một câu nói cay nghiệt.
Nhưng không ngờ, thật sự hắn có thể ép người ta đến đường cùng.
Phượng Nương đỏ mắt đến tìm ta khi ta đang nấu cơm cho hai đại nương.
Món ăn là thịt hấp và đậu phụ Ma Bà.
Thịt hấp mềm mại, thơm nồng, rất đưa cơm.
Đậu phụ Ma Bà mềm mịn, nước sốt đậm đà, cay nồng thơm ngon, kèm theo từng viên thịt lợn, ngon không thể tả.
Xào thêm một đĩa rau, màu xanh tươi, ăn vào giòn tan.
“A Trúc, Liễu ma ma sắp chết rồi, chúng ta phải sống sao đây?”
Phượng Nương không còn vẻ tươi tắn như trước, nàng mặc y phục bằng lụa trắng, vô cùng tiều tụy.
Nàng nói Tạ Văn Hạc dẫn theo một đội người đến phong tỏa Hồng Trướng Lâu, còn bắt Liễu ma ma vào ngục.
Vương đại nương thẳng thắn nói: “Làm nghề này thì có gì tốt đẹp? Bắt đi cũng là chuyện tốt!”
Phượng Nương nghe vậy thì tức giận trừng mắt nhìn Vương đại nương, bàn tay trắng nõn như hành bóp chặt lấy ta, bóp đến nỗi hằn cả một vệt máu trên tay ta.
Nàng nâng cao giọng, âm thanh sắc nhọn chói tai:
“A Trúc! Liễu ma ma đối xử với ngươi thế nào, ngươi biết rõ mà, nếu ngươi không rời khỏi Hồng Trướng Lâu thì vị trí hoa khôi nhất định sẽ thuộc về ngươi!”
“Lúc trước ngươi muốn giữ Tạ Văn Hạc ở lại, mặc dù Liễu ma ma rất tức giận nhưng cũng không ngăn cản ngươi. Đức hạnh của ngươi và Tạ Vân Hạc giống nhau, thích lấy oán trả ơn!”
“Ngốc cái gì mà ngốc? Ta thấy ngươi mới là người vô cùng tinh ranh, ngươi chạy đến đây mở một quán hoành thánh, tránh xa những thị phi này! Có phải ngươi biết trước chuyện gì hay không, nói đi, ngươi nói đi!”
“Ngươi thích Tạ Văn Hạc, tại sao lại để Liễu ma ma chết thay ngươi!”
Phượng Nương càng nói càng kích động, nàng đẩy một cái, ai ngờ lại đẩy ta ngã xuống đât.
Hai đại nương cũng tức giận, dạy dỗ Phượng Nương:
“Tiểu nương tử, ngươi làm sao vậy hả, đã nói rồi, nghề đó là hại người, sao ngươi còn không nghe lọt tai?”
“Ngươi có bản lĩnh đến tìm A Trúc, vậy ngươi có bản lĩnh đến làm loạn ở phủ Thụy An Vương không?”
Nhưng Phượng Nương chỉ nhìn chằm chằm vào ta mà ngây người.
Một lúc lâu sau, hai hàng nước mắt hòa với phấn trắng chảy xuống.
Giống hệt một ma nữ.
“A Trúc, Liễu ma ma không còn, Hồng Trướng Lâu cũng không còn, chúng ta phải làm sao đây?”
Ta thở dài.
Hóa ra câu nói đừng hối hận kia, thật sự là lời đe dọa.
Ta phủi bụi trên người, nhẹ giọng nói:
“Ta sẽ đến vương phủ một chuyến.”
Phượng Nương không giống chúng ta, nàng là cô nhi.
Cho nên một bát cơm của Liễu ma ma đối với nàng mà nói chính là ơn trời.
Khi ở Hồng Trướng Lâu, Liễu ma ma muốn ta làm hoa khôi, cho nên Phượng Nương mới đối đầu với ta ở khắp nơi.
Nhưng ta biết Phượng Nương là người tốt bụng.
Cũng là người ngốc nghếch.
Nếu không thì cũng không đến nỗi nhiều năm như vậy vẫn coi Liễu ma ma như trời.
Liễu ma ma mở thanh lâu, chính là làm nghề không tốt, chính là làm nghề hại người.
Nếu các cô nương ở Hồng Trướng Lâu mắc bệnh hoa liễu, Liễu ma ma sẽ dùng kẹp nung đến nóng đỏ chọc vào, sống được thì sống, không sống được thì vứt đi.
Trên tay bà ta có vô số mạng người, nói trắng ra thì bà ta bị bắt cũng là tự chuốc lấy.
Nhưng mà, lẽ nào ta phải nói với Phượng Nương rằng Liễu ma ma cho ngươi ăn một bát cơm là sẽ có lợi nhuận, nếu không thì tại sao bà ta không cho ăn mày ăn mà lại cho người có chút nhan sắc như ngươi ăn?
Lẽ nào ta phải nói ngươi đừng cứu Liễu ma ma nữa, ngươi cũng đi tìm một công việc tốt rồi sau này làm người trong sạch hay sao?
Tình cảm giữa người với người, sao có thể nói rõ ràng được?
Giống như Liễu ma ma lúc nào cũng cau có, đối với những cô nương tự ý bỏ trốn khỏi Hồng Trướng Lâu thì tuyệt đối không nương tay, đối với những cô nương mắc bệnh cũng không nể mặt, nào sợ ngươi mỗi ngày uốn éo, cười tươi đi tiếp khách, tâm tình ma ma không tốt thì quất cho ngươi mấy roi, ngươi cũng chỉ có thể mỉm cười chịu đựng.
Nhưng lúc này Phượng Nương nói Liễu ma ma bị bắt vào đại lao, trong đầu ta chỉ có thể nhớ lại cảnh Liễu ma ma trợn mắt nhìn ta, mắng ta là “ngốc tử”.
Bà ta không tốt, không hề tốt.
Nhưng ta nghĩ, ta nên đi thăm bà ta.
Ta nắm tay Phượng Nương: “Ta sẽ đi thăm Liễu ma ma, nhưng kết quả thế nào thì ta không thể đảm bảo.”
Cơ thể của Phượng Nương run rẩy dữ dội hơn, nàng im lặng hồi lâu, sau đó mới nói với ta một câu: “A Trúc, ta xin lỗi.”
Ta đưa nàng vào phòng:
“Không có gì phải xin lỗi cả. Phượng Nương, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi rồi sẽ về ngay.”