1
Ta chết dưới dòng nước lạnh lẽo.
Nhà họ Thẩm trói ta bằng tảng đá nặng ngàn cân.
Trên bờ đèn đuốc sáng trưng nhưng mãi không thấy phu quân Thẩm Độ của ta đâu.
Mẹ chồng đứng trên bờ, ánh mắt thâm độc như muốn trào ra, miệng không ngừng chửi rủa ta bằng những lời cay độc nhất.
“Con tiện nhân không biết xấu hổ, gả cho con trai ta năm năm không sinh được mụn con cũng thôi, giờ nhà họ Thẩm ta cuối cùng cũng có người nối dõi, vậy mà ngươi lại dám tư thông với dã nam nhân!”
Cổ họng ta đã sớm bị bà ta hạ độc câm, không thể tự mình phân trần nửa lời.
Mẹ chồng hẳn là vẫn chưa hả giận.
Cơn đau nhói trên mặt truyền đến, là mẹ chồng sai người cứa mặt ta từng nhát một, máu từ vết thương vẫn rỉ ra ngoài.
“Loại đàn bà như ngươi đáng bị tròng lồng heo, hôm nay ta sẽ thay con trai ta xử lý con tiện nhân không biết xấu hổ này.”
Mẹ chồng chỉ cần liếc mắt một cái, ta đã bị ném xuống sông một cách vô tình.
Trước khi chìm xuống đáy sông, trước mắt ta hiện lên đều toàn là gương mặt độc ác của Thẩm Độ.
Khi bị nhốt trong củi lợn chịu nhục, Thẩm Độ đã đến thăm ta.
Ta khàn giọng, cố hết sức chất vấn hắn.
“Tại sao… tại sao lại đối xử với ta như vậy?”
Ta không hiểu.
Ta với Thẩm Độ là thanh mai trúc mã mấy chục năm.
Hôm hắn thi đỗ trạng nguyên, hắn liền cầu xin cha ta cưới ta.
Đêm tân hôn, hắn tỏ ra khó xử.
Im lặng một hồi, hắn áy náy mở lời:
“Hồi trước bởi do một trận ốm nặng mà thân thể ta bị tổn thương, giờ đã mất khả năng sinh con, nàng có trách ta không?”
Ta chỉ nắm lấy tay hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn nói rằng ta không để ý.
Năm năm thành thân, ta với hắn tương kính như tân, ta cố gắng đóng tròn vai hiền thê, lại càng cố sức giữ kín bí mật này cho hắn.
Nhưng vào một đêm nọ hắn lại chuốc say ta, lợi dụng lúc ta ngủ say liền đưa một nam nhân lạ lên giường ta, khiến ta mang thai.
Khi tỉnh dậy, ta đau đớn tột cùng, mắng hắn không xứng làm chồng.
Hắn lại nắm chặt tay ta, quỳ dưới chân ta cầu xin ta tha thứ một cách hèn mọn.
“Mẹ ta cả đời quá khổ, một mình nuôi ta khôn lớn, ta không muốn bà ở cái tuổi này còn phải lo lắng chuyện con cháu cho ta.”
Hắn run rẩy, khóe miệng không ngừng giật giật:
“Bội Vân, nàng hãy coi đứa trẻ này là con của chúng ta, cũng coi như toàn vẹn nguyện vọng được bế cháu của mẹ ta, coi như ta cầu xin nàng, cả đời này ta chắc chắn sẽ không phụ nàng.”
Thấy hắn khóc lóc thảm thiết, cuối cùng ta cũng mềm lòng.
Mười tháng mang thai, ta sinh hạ một bé trai, bảo toàn được thể diện nam nhân cho hắn.
Ban đầu vì ta không có con, mẹ chồng vốn có thành kiến với ta cũng đã có chút tươi cười.
Nhưng Thẩm Độ lại lợi dụng lúc ta cho con bú, xúi giục nam nhân lạ xông vào phòng ta.
Trong lúc giằng co, hắn lại dẫn mẹ chồng đến bắt quả tang.
Mẹ chồng nổi giận, đem ta nhúng lồng heo.
Cha ta tuổi cao, dù có giao thiệp với Thẩm gia nhưng cuối cùng cũng không quản được chuyện nội trạch Thẩm gia, càng không cứu được đứa con gái “không an phận” như ta.
“Ta đã theo ý ngươi, con cũng đã sinh rồi, sao ngươi còn muốn ta chết?” Ta nắm chặt tay hắn.
Thẩm Độ hung hăng hất ta ra, trong mắt toàn là chán ghét.
Ta chưa từng thấy người đầu ấp tay gối với mình nay lại xa lạ đến thế.
“Từ đầu đến cuối ta chưa từng yêu ngươi, ta hận ngươi tột độ, ngay cả đụng vào ngươi ta cũng không muốn, nói gì đến chuyện sinh con.”
“Ta đã hứa với Nam Thư, cả đời này chỉ có nàng ấy là thê tử, nếu không phải vì mẹ ta lo lắng chuyện con cháu, ta sao phải bị ép đến mức này?”
Hắn nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi.
Nam Thư?
Khương Nam Thư?
Trong đầu ta hiện lên một bóng hình, rồi bật cười lớn.
“Ngươi còn dám mơ tưởng đến quý phi đương triều sao?”
Thẩm Độ nghe vậy thì tức giận đến đỏ mặt, tiến lên mấy bước, tát ta một cái: “Ngươi cũng xứng nhắc đến nàng ấy sao? Nếu không phải vì nàng ấy, ta sao phải cưới một nữ nhi của một tri huyện nhỏ như ngươi?”
Giang Nam Thư là tiểu nữ nhi của thừa tướng phủ, là tài nữ nổi tiếng kinh thành, giờ đã là quý phi của bệ hạ đương triều.
Thì ra năm năm qua, Thẩm Độ vẫn luôn yêu nàng ta.
Thậm chí vì nàng ta mà giữ mình trong sạch, ngay cả việc phu nhân mình sinh con cho người khác cũng không để bụng.
Thật buồn cười, ta lại chưa từng phát hiện ra tình cảm giữa bọn họ.
Nước sông lạnh lẽo nhấn chìm ta, cắt ngang dòng hồi ức của ta.
Nước tràn vào phổi, từng chút từng chút đều là đau đớn.
Thương thay cho cha ta, cả đời thanh liêm, đến già lại vì đứa nữ nhi vô dụng như ta mà mang tiếng xấu.
Mang theo sự không cam lòng tột độ, ta trút hơi thở cuối cùng trong dòng nước sông lạnh lẽo.
Mở mắt lần nữa, trước mắt lại là cảnh long phượng hoa chúc, chữ hỷ treo cao.
2
Ta sống lại rồi.
Sống lại vào đêm động phòng hoa chúc với Thẩm Độ.
Năm nay, Thẩm Độ thi đỗ trạng nguyên.
Mọi người đều nói tân khoa trạng nguyên có tình có nghĩa, nhất quyết phải cưới con gái của ân sư.
Cha ta là tri huyện thất phẩm, mẹ mất sớm, chỉ có mình ta là con gái.
Nhà họ Giang trước kia là hàng xóm với nhà họ Thẩm, sau khi cha Thẩm Độ mất, mẹ hắn một mình nuôi hắn khôn lớn. Cha ta thấy hắn là người có chí học hành nên đã giúp đỡ nhà họ Thẩm không ít, còn đích thân dạy hắn học.
Ta với Thẩm Độ thanh mai trúc mã, càng sớm đã để ý đến hắn.
Sau khi hắn thi đỗ, không ít nhà đến cầu hôn, thêm vào đó hắn lại tuấn tú nho nhã, càng trở thành chàng rể được săn đón nhất kinh thành.
Chỉ là hắn đều từ chối hết những lời cầu hôn của các gia đình quyền quý, quay sang mang sính lễ đến nhà họ Giang cầu hôn ta.
Thấy ánh mắt hắn nồng nhiệt, cha ta vui vẻ gật đầu.
Cảnh hắn thề thốt trước mặt cha ta vẫn còn rõ mồn mồn.
Còn bây giờ, Thẩm Độ mặc áo bào đỏ, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, đang nhìn ta chăm chú.
Cơn lạnh trên người tan biến, ngọn nến đang cháy kéo suy nghĩ của ta trở về.
Dạ dày ta cuộn lên, cố đè nén cơn buồn nôn trong lòng.
Ta còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Độ đã áy náy nắm lấy tay ta.
“Bội Vân, ta không cố ý lừa dối nàng, trận ốm nặng năm xưa suýt nữa đã lấy mạng ta, điều này nàng biết mà, chỉ là… giờ ta đã mất khả năng sinh con.”
Hắn cúi đầu, bồn chồn lo lắng: “Là ta có lỗi với nàng.”
Quả thật giống hệt kiếp trước, ngay cả giọt nước mắt lăn dài bên khóe mắt cũng chân thật đến vậy.
Ta cười lạnh, nhắm mắt lại, cố đè nén nỗi hận ngút trời trong lòng.
Thấy ta không trả lời, Thẩm Độ có chút bối rối, thậm chí trực tiếp quỳ xuống trước mặt ta, khóe mắt hơi ửng đỏ.
“Ta đã hứa với cha nàng sẽ chăm sóc nàng cả đời, dù không có con, ta cũng sẽ cố gắng tiến tới, tương lai sẽ xin cho nàng một chức cáo mệnh.”
Hắn nắm lấy tay ta: “Bội Vân, ta biết nàng là người hiểu lý lẽ nhất, từ nhỏ đã đối xử tốt với ta, nàng chắc chắn có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ta, đúng không?”
Ta thở dài, cố đè nén cơn giận dữ, cố gắng nở nụ cười: “Ta không để ý, ta yêu chàng, còn về con cái, coi như ta không có phúc phần đó.”
Sống lại một kiếp, ta chắc chắn phải khiến Thẩm Độ trả giá, chỉ là bây giờ ta còn phải nhẫn nhịn.
Thấy ta ngoan ngoãn như vậy, nước mắt trong mắt Thẩm Độ lập tức biến mất.
Hắn cầm lấy chén rượu bên cạnh, định cùng ta uống rượu hợp cẩn, động tác trên tay có vẻ hơi vội vàng.
Nhìn chén rượu đang lay động, ta nhận ra điều gì đó.
Kiếp trước, sau khi uống chén rượu mà Thẩm Độ đưa cho, ta đã ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, Thẩm Độ đã nằm bên cạnh ta như không có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ nghĩ lại, hẳn là trong rượu có bỏ thuốc mê.
Ta giả vờ không biết uống hết, nhân lúc hắn không để ý liền nhổ rượu ra.
Không lâu sau, ta giả vờ say rượu ngủ thiếp đi.
Quả nhiên như ta dự đoán.
Sau khi ta ngã xuống không lâu, Thẩm Độ liền rón rén ra khỏi phòng.
Xem ra đêm tân hôn, hắn cũng không muốn làm người trong lòng mình tủi thân, vội vã như vậy đi giải thích với người trong lòng.
Ta cởi bỏ bộ trang phục cưới nặng nề trên người, lén lút đi theo.
3
Trăng khuyết như lưỡi câu, hai bóng người lay động ở cửa sau phủ Thẩm.
Người đến chính là tiểu nữ nhi của phủ thừa tướng, Khương Nam Thư.
Ta ngồi xổm sau góc tường, nghe thấy tiếng khóc nức nở của nữ tử:
“Thẩm lang, vì chàng, ta đã từ chối hôn sự mà gia đình chọn cho ta, thậm chí còn trái lời cha không chịu vào cung, vậy mà chàng lại cưới người khác, chàng có còn coi trọng ta không?”
“Nam Thư… nàng biết rằng ta không muốn như vậy, gia thế của nàng hiển hách, cha nàng không đời nào gả con gái ruột cho một tân khoa trạng nguyên nghèo hèn như ta.”
Khương Nam Thư tức giận nói: “Vậy chàng cưới cái người mà chàng gọi là thanh mai trúc mã kia sao? Nàng ta chỉ là một nữ tửtầm thường, lại không có gia thế, chàng làm vậy là đang tát vào mặt ta.”
Nói rồi, Thẩm Độ liền ôm lấy nữ tử đang khóc như mưa vào lòng, kiên nhẫn giải thích.
“Nàng ta là con gái của ân sư ta, giờ cha nàng đã già, nếu ta không cưới nàng ta, sẽ có bao nhiêu người ở kinh thành nói xấu ta.”
Giọng nói của Thẩm Độ như mê hoặc: “Nàng ta chỉ là một nữ tử ngu ngốc không có tâm cơ. Ta đã nói rồi, cả đời này ngoài nàng, ta sẽ không đụng vào người phụ nữ nào khác, cưới nàng ta thực sự là vì nàng ta dễ bảo mà thôi.”
Chỉ vài ba câu, nữ nhân trong lòng hắn đã không còn giận dỗi, tựa vào lòng hắn như một chú chim sợ hãi.
“Cũng đúng, một nữ tử quê ngu ngốc như vậy sao xứng với chàng, có thể có danh phận là phu nhân của trạng nguyên đã là phúc phận tu từ kiếp trước của nàng ta rồi.”
Ta nắm chặt góc váy.
Hóa ra trước đây hắn giả vờ ân ái với ta chỉ vì ta dễ bảo, cho dù một ngày nào đó ta thực sự phát hiện ra điều gì, hắn cũng đoán chắc rằng với tính cách nhu nhược của ta thì cũng chẳng thể làm nên chuyện gì.
Bóng cây lay động, tiếng cười đùa bí mật của đôi nam nữ bị che khuất.
Không ai để ý rằng ta đã lặng lẽ rời đi, chỉ là nỗi hận trong lòng càng thêm nồng đậm.