4
Kiếp trước, ta chỉ gặp Khương Nam Thư ở hội mã cầu.
Khương Nam Thư vốn đã rất đẹp, rực rỡ như ráng mây buổi sớm, tay cầm một chiếc quạt giấy nhàn vân, che đi nửa khuôn mặt nhưng chỉ đôi mắt đào hoa lộ ra cũng đủ khiến người ta say đắm.
Mẹ ta giỏi cưỡi ngựa nhất, ta học đánh mã cầu cũng là do bà đích thân dạy.
Trên sân cầu, Khương Nam Thư đương nhiên không phải đối thủ của ta, nhiều lần bị ta đánh bại.
Khi xuống sân, nàng ta cố ý sai nha hoàn đâm mạnh vào ta.
Ta mất thăng bằng ngã vào vũng bùn, còn nàng ta thì dẫn theo một đám tiểu thư nhà quan chế giễu ta.
“Nữ tử nhà quê quả nhiên không ra gì.”
Nàng ta không hề che giấu sự kiêu ngạo trong xương cốt.
Thẩm Độ đến muộn không những không an ủi ta đang trong tình trạng thảm hại, mà còn tỏ vẻ chán ghét.
“Trở thành dáng vẻ này, ra thể thống gì?”
Thẩm Độ quay sang xin lỗi Khương Nam Thư, thái độ khiêm tốn lễ phép, giọng điệu ôn hòa, trong đôi mắt trong veo gợn sóng, trái ngược hẳn với vẻ thảm hại của ta.
Đó là sự dịu dàng mà ta chưa từng thấy.
“Thê tử của thần là một nữ tử thôn quê, đã xúc phạm đến Khương tiểu thư, mong tiểu thư thứ lỗi.”
Khương Nam Thư phẩy tay áo bỏ đi, chỉ để lại ta khó xử ở đó.
Trên xe ngựa trở về, Thẩm Độ cau mày.
“Khương thừa tướng quyền cao chức trọng, lại chỉ có mỗi một nữ nhi, nếu đắc tội với nàng ta, con đường làm quan của ta còn gì nữa?”
“Chúng ta cùng vinh cùng nhục, cùng tồn tại cùng diệt vong, nếu nàng ở bên ngoài mất lễ nghĩa, ta sẽ bị đồng liêu chế giễu. Sau này nàng ít lảng vảng trước mặt Khương tiểu thư đi, an phận thủ thường quán xuyến nhà cửa là được.”
Ta mãi mãi không quên được ánh mắt của hắn lúc đó.
Ba phần khinh thường, ba phần căm ghét, còn bốn phần khinh thường, như thể nhìn ta là một nữ tử chẳng ra gì.
Ta không biết phải làm sao, chỉ nghĩ rằng mình không biết lễ nghĩa, trong lòng còn có chút áy náy.
Sau khi nhốt mình trong phòng khóc lóc, ta càng không ra khỏi cửa.
Sau đó ta bị người ngoài làm nhục, đau khổ tột cùng, hắn lại thay đổi thái độ.
Hắn khóc đến đau đớn, từng lời từng chữ như tiếng chim cuốc khóc máu, kể lể với ta về những khó khăn của hắn, muốn ta thông cảm.
Thấy ta không nhượng bộ, hắn lại nhăn mặt, lấy cha ta ra uy hiếp ta: “Cha nàng cả đời trong sạch, nếu chuyện này thực sự truyền ra ngoài, nàng sẽ đặt thể diện của cha nàng vào đâu? Nàng thực sự chịu đựng được sao?”
Ta bị hắn làm cho nghẹn lời, hắn đoán chắc rằng ta chắc chắn sẽ vì cha mà nhẫn nhịn, cho dù trong đó có nhiều điều bẩn thỉu, ta cũng chỉ có thể coi đứa trẻ này là con cháu Thẩm gia.
Đáng tiếc, Giang Bội Vân nhu nhược vô tri kiếp trước đã chết rồi.
Giang Bội Vân bây giờ hận không thể lột da Thẩm Độ, khiến hắn không chết tử tế được.
Đã như vậy, Thẩm Độ ngươi đã có người trong lòng, lại còn yêu sâu đậm tiểu thư Khương gia, vậy thì ta sẽ đích thân vun đắp mối duyên nghiệt này cho các ngươi.
Ta lặng lẽ trở về phòng, thay y phục ngủ nằm lên giường cưới.
Thẩm Độ mãi đến khi trời sáng mới giả vờ trở về.
Còn ta thì cả đêm không ngủ, đầu óc chỉ nghĩ đến cách trả thù đôi uyên ương ân ái này.
5
Mới cưới chưa được mấy ngày, Thẩm Độ thường xuyên mất tích từ sáng sớm.
Nhân lúc hắn không có ở trong phủ, ta lẻn vào thư phòng của hắn.
Sau một hồi lục tung, cuối cùng ta cũng tìm thấy những bức thư qua lại giữa hắn với Khương Nam Thư trong ngăn kéo bí mật trên tường.
Trong thư đều là những bài thơ tình mà Thẩm Độ viết cho Khương Nam Thư, ngay cả ta đọc cũng không khỏi cảm thán rằng hai người họ quả thực là “tình sâu nghĩa nặng”.
Bên dưới đống thư dày cộp đó, còn đè một bức chân dung nhỏ tinh xảo.
Dưới bức chân dung còn có một hàng chữ mạnh mẽ hữu lực.
[Nam Thư yêu dấu của ta.]
Sau khi nén cơn buồn nôn, ta đã lén lấy những bức thư dưới cùng giấu vào trong lòng.
Nhưng chỉ bằng những bức thư này vẫn chưa đủ để định tội Thẩm Độ với Khương Nam Thư.
Huống hồ, hiện tại Khương Nam Thư vẫn chưa trở thành quý phi của bệ hạ.
Nếu chuyện gian tình của họ bị bại lộ, cho dù Khương Nam Thư không còn cơ hội vào cung nhưng chỉ bằng quyền thế của phủ thừa tướng cũng có thể bảo vệ nàng ta.
Ta cần phải tính toán thật kỹ cách sử dụng những bức thư này.
Ngoài ra, ta còn phát hiện ra trong góc khuất của thư phòng Thẩm Độ có để mấy thang thuốc tránh thai.
Kiếp trước, sau khi Thẩm Độ thành thật với ta rằng hắn không có khả năng sinh con, trong vòng năm năm ta đều không hề có quan hệ vợ chồng với hắn nên mấy thang thuốc tránh thai này đương nhiên không phải cho ta uống.
Bây giờ nghĩ lại, hắn là đang vội vàng đi lấy lòng người trong lòng.
Dựa vào sự quan sát của ta cùng với ký ức kiếp trước, ta nhanh chóng phát hiện ra rằng cứ cách một thời gian, Thẩm Độ lại hẹnKhương Nam Thư tới ngôi chùa ngoài thành.
Và mỗi lần hẹn gặp, Thẩm Độ đều “chu đáo” mang theo một thang thuốc tránh thai.
Lý do họ dám công khai qualaji là vì tin chắc rằng, cho dù Khương Nam Thư có vào cung làm phi thì thừa tướng vì vinh hoa phú quý cũng có cách che giấu chuyện này.
Kiếp trước, sau khi Khương Nam Thư vào cung, nhờ nhan sắc cùng tài năng mà được sủng ái không ngừng.
Hơn nữa, còn dựa vào tình cảm thanh mai trúc mã với hoàng thượng mà ngồi lên vị trí quý phi.
Ngay cả hoàng thượng cũng không biết rằng phi tần được sủng ái nhất của mình và thần tử dưới trướng lại có tư tình.
Ta lén lấy mấy thang thuốc tránh thai đó đi.
Sau khi cải trang, ta nhanh chóng đến hiệu thuốc ở Kinh Bắc.
Thuốc tránh thai của Lưu đại phu ở Kinh Bắc tuy đáng tin cậy nhưng thứ bán chạy nhất của ông ta lại là thuốc dưỡng thai.
Trở về phủ, ta đổi hết thuốc tránh thai trong ngăn kéo bí mật của Thẩm Độ thành thuốc dưỡng thai.
Dòng dõi Thẩm gia, không thể tuyệt hậu ở đời ta được.
Nếu Thẩm Độ coi trọng con cái như vậy, ta sẽ giúp hắn một tay.
6
Làm xong mọi chuyện, ta lấy danh nghĩa của Thẩm Độ hẹn gặp người huynh trưởng cùng cha khác mẹ của Khương Nam Thư.
Khương Thế Diên đúng hẹn mà đến.
Khi nhìn thấy người ra đón mình là ta, hắn không giấu được vẻ ngạc nhiên trên mặt.
Kiếp trước kiếp này, đây là lần đầu tiên ta gặp trưởng tử của phủ thừa tướng.
Mẹ ruột của hắn xuất thân danh giá, là một tiểu thư khuê các thực thụ, khi Khương thừa tướng còn là một viên quan nhỏ đã gả cho ông ta.
Nhưng sau đó gia đình bà ấy sa sút, Khương thừa tướng liền quay sang cưới nữ nhi của quốc công.
Từ chính thất bị giáng xuống làm thiếp, ngay cả trưởng tử vốn là đích xuất như Khương Thế Diên cũng trở thành con thứ.
Nhưng trưởng tử hiện giờ của thừa tướng lại không nên thân, ngược lại huynh trưởng cùng cha khác mẹ này lại thăng tiến trên con đường làm quan, càng được thừa tướng coi trọng, thừa tướng vì trong lòng áy náy nên còn có ý định nâng đỡ đứa nhi tử này.
Điều này khiến Khương Nam Thư mất mặt bên ngoài, cũng khiến kế mẫu hoảng loạn.
Vì vậy, mẹ của Khương Nam Thư đã nảy ra ý định đưa nàng vào cung làm phi, để giúp đỡ ca ca ruột của mình, không để đứa con thứ này vượt qua.
Mặc dù là con thứ nhưng Khương Thế Diên lại có sự kiêu ngạo của một công tử thế gia.
Nhưng kiếp trước, hắn lại chết một cách vô cùng nhục nhã.
Mẹ ruột của Khương Thế Diên bị phát hiện tư thông với người ngoài.
Thừa tướng nổi trận lôi đình, mặc cho người kế mẫu đầu độc bà ấy ở hậu viện.
Hắn rất thương mẹ, kiên quyết tin rằng mẹ ruột của mình bị người khác hãm hại nhưng lại không thể kêu oan.
Thừa tướng thấy chuyện này không hay ho, đã ra lệnh cho Khương Thế Diên, nếu cố chấp truy cứu thì sẽ cắt đứt quan hệ cha con.
Sau đó, Khương Nam Thư giả vờ tranh thủ chức quan cho người huynh trưởng này.
Nhưng cuối cùng Khương Thế Diên lại bị người thân tín tố cáo tham ô hối lộ, bằng chứng xác tạc.
Khương Thế Diên bị giam vào thiên lao không lâu thì có tin hắn vì tội tự vẫn, phủ thừa tướng lập tức tuyên bố đã cắt đứt quan hệ với hắn từ lâu.
Mà người phụ trách vụ án này chính là Thẩm Độ.
Nếu nói rằng trong đó không có sự trùng hợp thì quỷ cũng không tin.
Ta mở cửa vào thẳng vấn đề, chậm rãi nói: “Chắc hẳn công tử cũng biết chuyện tình cảm giữa muội ruột của ngươi với phu quân của ta chứ?”
Vừa dứt lời, đôi mắt hắn đầy vẻ cảnh giác, trầm giọng hỏi ta.
“Ý của phu nhân là gì?”
Ta mỉm cười nhàn nhạt: “Công tử đầy bụng kinh luân, chắc hẳn sẽ hiểu ta đang nói gì.”
Khương Thế Diên có chút hiểu nhưng không dám trả lời bừa bãi.
Ta chắc chắn rằng gã trưởng tử này không phải là kẻ tầm thường, tâm cơ rất sâu, nếu không phải vì mẹ ruột thì chắc chắn sẽ không bị người ta tính kế.
“Ta có thể giúp công tử một tay, khiến kế mẫu với kế muội của người rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
Hắn khẽ động khóe miệng, hứng thú nói: “Nhưng đó là phu quân của ngươi, ngươi cũng nỡ sao?”
Ta nhấp một ngụm trà: “Ta đối với phu quân nhất mực tình thâm nhưng mãi mãi không có được chân tình của hắn. Hắn ngay cả đụng vào ta cũng không muốn nhưng lại để mặc cho kế muội của công tử làm nhục ta, trong lòng ta hận lắm rồi.”
Ta nói rất tình cảm, thể hiện mình là một người nữ tử hậu trạch vì yêu sinh hận, nhất mực muốn trả thù kẻ phụ bạc với ả tiểu thư khinh thường ta.
“Ta muốn bọn họ chết không có chỗ chôn.”
“Ta chỉ cầu sau khi thành công, công tử có thể giúp ta thoát thân, ta chỉ muốn trở về bên cha ta.”
Hắn ánh mắt thâm trầm, hồi lâu mới trả lời: “Ngươi muốn ta làm gì?”