1.
Đệ đệ cùng đích nữ Lý gia định thân.
Khi chúng thành thân, ta đặc biệt mở khố phòng của mình, lấy ra những bảo vật Hoàng thượng đã ban thường, thay hắn chuẩn bị thập lý hồng trang.
Thậm chí Hoàng thượng còn vì nể mặt ta, đã phái thái giám tổng quản đến hôn lễ, ban thưởng vô số trân bảo.
Nhà ta nhất thời phong quang vô lượng. Ta nhìn đệ đệ ôm mỹ nhân trong lòng chìm đắm trong hạnh phúc, ta cũng vô cùng mãn nguyện.
Ai ngờ ngay ngày hôm sau, em dâu vừa qua cửa đã làm khó ta.
“Nghe nói trong phủ là do thứ tỷ quản gia?”
Đích mẫu đang ngồi ở phía trên sảnh đường, bà theo tầm nhìn của Lý Như mà nhìn ta, mỉm cười nhẹ, khẽ gật đầu: “Không sai, bao năm qua trên dưới toàn gia đều do Lệ Nhi chăm lo.”
Trong hai năm qua, tất cả trưởng bối trong nhà đều biết mặc dù chiếu chỉ phong hậu trong cung vẫn chưa đến nhưng ta đã định sẽ là mẫu nghi thiên hạ.
Thế là đích mẫu bảo ta học cách quản gia trước rồi sau này quản lý hậu cung cũng không bỡ ngỡ.
Ai biết em dâu nghe vậy, trên mặt tràn đầy khinh thường: “Thật nực cười. Đi khắp kinh thành này hỏi thử, làm gì có nhà nào để một thứ nữ quản gia.”
Sau đó nàng ta nhìn ta đầy khiêu khích: “Tỷ đừng trách ta nói lời khó nghe. Chỉ là một thứ nữ thật sự khó mà đến nơi tao nhã, chứ đừng nói đến việc trọng yếu như quản gia.”
Đích mẫu nghe thấy lời này liền cau mày, mất kiên nhẫn hỏi: “Vậy theo ý ngươi, ai mới xứng quản gia?”
“Tỷ tỷ tương lai sẽ gả đi, nếu để tỷ ấy quản gia giữ tiền, khó có thể đảm bảo một ngày nào đó tỷ ấy không nổi lòng tham, làm ra những chuyện hồ đồ? Hiện giờ con đã gả đến đây, với tư cách là Lý gia thiếu phu nhân. Đương nhiên quyền quản gia này nên giao cho con.”
Lời của Lý Như rất có đạo lý, mặc dù không nói thẳng, nhưng lời nào cũng ám chỉ ta trộm tiền trong nhà. Thật là chuyện nực cười.
2.
Lời vừa nói ra. Mẫu thân liền mắng: “Vừa vào cửa đã đòi quyền quản gia. Khi ở nhà, phụ mẫu ngươi dạy như vậy sao?”
Lý Như Ý vốn quen kiêu ngạo, không để tâm đến lời mẫu thân, vẫn tiếp tục khinh thường ta.
“Mẫu thân có điều không biết. Lý gia con luôn coi trọng gia phong trong nhà, đích thứ phân minh, không thể có việc thứ nữ quản gia. Nếu truyền ra ngoài, chẳng phải là chuyện cười cho thiên hạ hay sao?”
Mẫu thân tức đến mức run tay, còn phụ thân thấy vậy, ông đ//ập mạnh chén trà trên tay xuống bàn.
“Nếu ngươi không phục gia phong của Thẩm gia ta, tại sao còn gả vào nhà ta? E rằng Thẩm gia sẽ không thể dung được con dâu như ngươi.”
Lý Như Ý nghe thấy thế, sắc mặt thay đổi, tiến lại gần đệ đệ ta. Đệ đệ thấy vậy, liền lên tiếng biện hộ: “Phụ thân đừng tức giận. Như Ý quen được nuông chiều, tính tình thẳng thắn, nói chuyện không kiêng dè.”
Khi nói điều này, đệ đệ quay lại nháy mắt với ta, ra hiệu nhờ ta nói giúp Lý Như Ý mấy câu trước mặt phụ thân. Nhưng khi ta nghe lời hắn nói, lòng ta như bị dội một gáo nước lạnh.
Đây là đệ đệ ta yêu thương từ nhỏ. Hắn để mặc Lý Như Ý coi thường ta, khi phụ thân muốn mắng nàng ta, hắn lại đứng ra bênh vực nàng.
Ta thực sự lạnh lòng. Nếu đã như vậy, ta cũng không cần phải bảo vệ nó nữa.
Ta lên tiếng: “Phụ thân yên tâm, em dâu nói đúng. Nàng là cao môn quý nữ, quản gia đương nhiên có bản lĩnh hơn con. Sao phụ thân không giao quyền quản gia này lại cho nàng thử xem?”
Nói đến đây, Lý Như Ý thật sự là ngu ngốc, ả coi quản gia là cái gì? Là chuyện tốt chăng.
Hai năm qua, Lý gia đã thu không đủ chi, ta đành phải dùng những đồ Hoàng thượng ban thường, khó khăn duy trì mặt mũi toàn gia.
Vậy mà nàng ta còn muốn mớ hỗn độn này, ta cũng nên nhường nàng ta. Phụ mẫu hiểu ý ta, nghĩ nghĩ, gật đầu.
Lý Như Ý cười nói: “Tỷ tỷ tuy là thứ xuất, nhưng lại rất biết đại thể. Nhưng suy cho cùng thì xuất thân quá thấp, tầm mắt khó tránh nông cạn. Sau này tỷ có thể theo ta học cách quản gia chân chính.”
Ta nhếch khóe môi khẽ mỉm cười: “Được, ta sẽ chờ xem.”
3.
Vài ngày nữa là sinh thần của ta, Hoàng thượng đã phái cận thần đi tìm vô số báu vật quý hiếm làm quà cho ta.
Thứ ta thích nhất là một chiếc trâm cài bằng vàng khảm bát bảo. Ta cầm nó trên tay không nỡ đặt xuống, thì bên ngoài có tiếng ồn ào.
Một lúc sau ta thấy Lý Như Ý tức giận lao vào, khi nàng ta nhìn thấy chiếc trâm cài bát bảo trong tay ta, lửa giận trong mắt nàng ta càng thêm mãnh liệt.
“Thứ xuất đúng là thứ xuất, thứ hạ tiện không thể đặt lên mặt bàn. Ta tự hỏi tại sao khố phòng lại trống rỗng như vậy, hóa ra là ngươi đã trộm đi.”
Có vẻ như nàng ta đã biết được tình hình trong nhà, biết rằng trong phủ căn bản không có tiền.
Nàng ta lao tới giật lấy chiếc trâm cài của ta, nắm lấy cánh tay ta định bước ra ngoài: “Đi thôi, đi theo ta, đi gặp phu nhân để xem thứ nữ như ngươi đã làm việc đáng xấu hổ gì?”
Nha hoàn của ta lập tức lao vào, bẻ tay nàng ta ra, bảo vệ ta nói: “Ngươi thật độc ác, sao có thể đối xử với tiểu thư của ta như vậy?”
Nàng ta tự tin nói: “Nàng ta là kẻ trộm, ta vẫn còn đang lịch sự với nàng ta rồi đấy.”
“Ai là kẻ trộm? Ngươi có bằng chứng không?” Ta hỏi ả.
Nàng ta ném trâm cài trong tay về phía ta: “Bổng lộc hàng tháng của một thứ nữ được bao nhiêu bạc? Nhưng trâm này đáng giá ngàn vàng nếu không phải trộm tiền chẳng lẽ ngươi được ai đó bao nuôi? Vậy thì ta phải hỏi gian phu là ai?”
Nha hoàn bên cạnh ta nghe thấy thế hít một hơi thật sâu, nghĩ không ngờ có một ngày lại có người dám nói Hoàng thượng là gian phu.
Tiếng náo loạn trong sân viện của ta lớn đến mức kinh động phụ thân, mẫu thân.
Khi họ vội chạy tới thì tình cờ nghe thấy tiếng Lý Như Ý đang nói Hoàng thượng là gian phu.
Phụ thân nghe thấy những lời đó trực tiếp trượt ngã xuống đất.
Lý Như Ý nhìn phụ thân như bắt được vàng: “Phụ thân, thứ tỷ tư thông với nam nhân bên ngoài, làm mất mặt Thẩm gia. Chúng ta phải điều tra xem gian phu là kẻ nào.”
Nàng ta dám gọi Hoàng đế là gian phu, thực sự chán sống rồi.
Phụ thân nghe nàng ta nói xong, cười giận dữ: “Ngươi nói lại lần nữa xem nào.”
Nhìn dáng vẻ của phụ thân, ta liền biết Lý Như Ý sắp gặp xui xẻo rồi.
4.
Lý Như Ý không hiểu tại sao. Nàng ta tưởng phụ thân đang tức giận vì phát hiện ra gian tình của ta, còn cố tình nhướng mày lên để chế nhạo ta.
Lúc này, đệ đệ Thẩm Hành của ta cũng tới. Nhưng điều đầu tiên hắn quan tâm là liệu Lý Như Ý có bị làm sao hay không?
Dù không liên quan nhưng trái tim ta vẫn hẫng một nhịp, hắn thậm chí không nhìn ta lấy một cái.
Hành động của hắn càng làm Lý Như Ý coi thường ta.
Lý Như Ý liếc nhìn ta rồi tỏ vẻ hiểu đại nghĩa nói với phụ thân: “Thưa phụ thân, con dâu được mẫu thân giao cho quyền quản gia. Mấy ngày qua, con dâu tính toán kỹ càng, thấy khố phòng của Thẩm gia thâm hụt rất nhiều.”
“Con đến muốn hỏi thứ tỷ một chút, nhưng lại vô tình thấy thứ tỷ đang cầm chiếc trâm cài này trên tay. Mọi người đều biết bổng lộc hàng tháng của thứ tỷ, vậy làm sao tỷ ấy có thể mua được một chiếc trâm đắt giá như vậy?”
“Vậy nếu trâm này không được mua bằng bạc của Thẩm gia thì là do tỷ ấy đã được bao nuôi. Nếu là được bao nuôi thì phụ thân nhất định phải điều tra thật kỹ, xử lý gian phu.”
Sau khi phụ thân ta nghe thấy thế, biểu cảm trên mặt ông thật khó miêu tả.
Ông cố gắng kìm nén cơn tức giận, hỏi nàng ta: “Vậy theo ngươi, chúng ta nên xử trí như thế nào?”
Lý Như Ý nhìn chằm chằm vào ta với ánh mắt tàn nhẫn, tiếp tục liều lĩnh nói: “Đương nhiên là dụng hình rồi! Nếu tra ra tỷ đã lấy trộm tiền trong nhà, thì sẽ ch//ặt tay coi như cảnh cáo; còn nếu là tư thông, thì phải dìm lồng heo.”
Ta gần như bật cười sau khi nghe lời của nàng ta, dám nói Hoàng Thượng là gian phu còn phải dìm lồng heo xử trí, từ khi thành triều tới nay chỉ sợ chỉ có một mình nàng ta.