5.
Dù bị ch//ặt tay hay dìm lồng heo, nàng ta chỉ muốn mạng sống của ta thôi.
Nhưng ta thực sự không hiểu, ta không có thù oán gì với nàng ta, tại sao nàng ta lại tàn nhẫn với ta như vậy?
Chỉ vì ta là thứ xuất sao? Hay vì nàng ta muốn hoàn toàn đoạt được quyền quản gia nên bắt buộc phải trừ khử ta?
Nếu như vậy không phải là tâm ngoan thủ lạt sao?
Sau khi nghe lời của nàng ta, phụ thân đã tức giận đến mức không nói nên lời.
Ông ấy đang hối hận tại sao giữa rất nhiều sự lựa chọn như vậy ông lại chọn loại nữ nhân ác độc này để làm con dâu.
Ta chẳng thèm quan tâm Lý Như Ý đ//ộc á//c đến mức nào, ta chỉ nhìn Thẩm Hành, đệ đệ yêu quý của ta, hỏi: “Đệ cũng nghĩ như vậy à?”
Ta tưởng hắn sẽ nể tình cảm tỷ đệ bao nhiêu năm qua. Dù hắn có yêu thê tử của mình như thế nào, cũng nên có chút tin tưởng ta. Nhưng câu trả lời của hắn khiến tim ta lạnh buốt.
“Đồ ăn trộm là đồ ăn trộm, tỷ tỷ nên nhận tội với phụ thân đi. Đến lúc đó, đệ sẽ cầu xin phụ thân tha mạng cho tỷ, để tỷ xuống tóc làm ni cô.”
Hắn đứng bên cạnh Lý Như Ý thản nhiên nói.
Hắn chỉ nghe lời nực cười của thê tử đã chụp cho ta tội lớn như thế.
Đúng là đệ đệ ta thương yêu hơn mười năm nay, hắn làm ta cảm thấy tình cảm bấy lâu nay ta dành cho hắn chỉ là trò cười.
Mẫu thân nghe thấy những lời hắn nói thì mắng: “Thật vớ vẩn. Con không biết tính cách của tỷ tỷ sao? Con quên tỷ tỷ đã thương yêu con như thế nào trong những năm qua rồi sao? Con thực sự đã nghe lời xúi giục của người khác mà nghị kỵ tỷ tỷ con à?”
Mẫu thân nói rất đúng. Nhưng lời nói của bà không làm Thẩm Hành xấu hổ, ngược lại nó nói: “Con và Như Ý đã trở thành phu thê, con nên hoàn toàn tin tưởng nàng. Bây giờ thứ tỷ đối với con chỉ là người ngoài.”
Mẫu thân gần như ngất đi vì giọng điệu của hắn, may mắn thay, nha hoàn phản ứng nhanh, đưa đôi tay ra đỡ bà.
Ta vội chạy lại đỡ mẫu thân. Lý Như Ý chứng kiến tất cả những điều này nhưng vẫn thờ ơ, không hề quan tâm, tiếp tục căng thẳng với mẫu thân.
“Bà mẫu của ta già thật rồi, không phân biệt được đích thứ. Thẩm Hằng là con ruột của người, còn tỷ ấy chỉ là thứ nữ hèn mọn, cũng chỉ có nhà ta mới dung túng tỷ ấy như vậy. Ở nhà mẹ ta, thê thiếp, thứ xuất chỉ ngang với nha hoàn, là mạng tiện.”
Cả kinh thành đều biết việc Tấn An Quận chúa đối xử khắc nghiệt với con thiếp thất, không có gì đáng ngạc nhiên khi nàng ta cũng có suy nghĩ như vậy.
Mẫu thân tức giận đến không nói nên lời, ta tiếp lời chất vấn ả: “Ồ? Thứ tử ngang nô? Nếu lời của muội bị truyền đến tai Hoàng thượng, không phải là đang tát vào mặt bệ hạ sao?”
Hoàng thượng là thứ xuất. Trước khi lên ngôi, chàng thường bị đích hoàng tử bắt nạt.
Vì vậy, sau khi lên ngôi, chàng đã ra nghiêm lệnh không được hà khắc với thứ xuất.
Mặc dù địa vị thứ xuất vẫn không thể bằng đích xuất nhưng cũng không ai dại dột công khai hành hạ thứ xuất nữa.
Dám ngang nhiên công khai như nhà mẹ của Lý Như Ý cũng là hàng hiếm.
Cho nên ta dùng Hoàng thượng trấn áp nàng ta, ta không tin nàng ta không sợ.
Đúng như dự đoán, Lý Như Ý chet lặng trước câu hỏi của ta, nàng ta không nói nên lời, cuối cùng chỉ đỏ mặt nói: “Tỷ không cần dùng Hoàng thượng để chèn ép ta. Ta không quan tâm đến đích thứ nhưng những hành vi bẩn thỉu, ti tiện thì ta không thể làm ngơ!”
Nói xong, đôi mắt của nàng ta lướt qua ta rồi đặt lên người phụ thân ta.
Cho dù đó là biển thủ tiền hay tư thông đều là trọng tội sẽ hủy hoại danh tiếng của một người.
Vì vậy nàng ta chắc chắn rằng phụ thân sẽ không dễ dàng để ta đi.
Tiếc là phải để nàng ta thất vọng rồi.
6.
Không ngoài dự đoán của ta, nàng ta còn chưa nói xong đã bị phụ thân giận dữ chỉ vào mặt mà mắng: “Ngươi dựa vào đâu mà ngạo mạn như vậy? Ngươi tự nhận mình là xuất thân cao quý, nhưng ngươi ngang nhiên vu oan tỷ tỷ, trái ý cha mẹ chồng, đây là quy củ mà phụ mẫu ngươi đã dạy sao? Dù ngươi có là nữ nhi của Tấn An Quận chúa, ta cũng không thể để ngươi ngông cuồng như vậy.”
“Chiếc trâm này là quà tặng sinh thần mà lão phu nhân tặng cho Lệ Nhi. Sao ngươi có thể vu oan cho tỷ tỷ ngươi là ăn trộm? Vấy bẩn danh tiếng của tỷ tỷ ngươi? Mau cút đến từ đường sám hối, không nhận ra lỗi thì đừng đứng lên.”
Lý Như Ý dĩ nhiên không ngờ tới điều này, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn: “Người cũng biết con là nữ nhi của Quận chúa, để xem ai dám bắt con quỳ! Cho dù chiếc trâm này là do Lão phu nhân cho, nhưng sao ngay từ đầu nàng ta không giải thích? Và khố phòng trống rỗng là sự thật? Nàng ta giải thích thế nào?”
Phụ thân cười khẩy: “Tại sao nó phải báo cáo với ngươi lão phu nhân đã cho nó cái gì? Về phần khố phòng, ta sẽ đích thân đi kiểm tra. Lệ Nhi vô tội, ngươi không tìm hiểu kĩ đã dám vu oan cho nàng. Ngược lại, chính ngươi là người vu oan tỷ tỷ, đổ cho nàng tư thông, xuất thân cao quý của ngươi cho phép ngươi làm như vậy sao?”
Lý Như Ý tức đến run rẩy cả người: ”Phụ thân thật là uy vũ, cả giáo dưỡng của mẫu thân con, Tấn An Quận chúa mà người cũng dám chất vấn sao?”
“Hiện giờ, người chỉ là đang thiên vị nàng ta, con dâu thực sự không hiểu, người tại sao không tin con mà lại đi tin một thứ nữ thấp hèn?”
Nhưng phụ thân không hề nhượng bộ: “Ta đương nhiên là tôn trọng Quận chúa, nhưng ngươi đã gả vào Thẩm gia ta, ngươi làm sai, ta đương nhiên có quyền dạy dỗ.”
“Mặc dù Lệ nhi không phải là đích nữ, nhưng ta và mẫu thân ngươi còn coi trọng nàng hơn cả đích tử. Đức hạnh của nàng đến Thái hậu còn khen ngợi vài câu, không lẽ ngươi nghi ngờ cả tâm nhãn của Thái hậu sao?”
Khi phụ thân nhắc đến Thái hậu, ta liếc Lý Như Ý một cái, thấy sắc mặt nàng ta thay đổi, rồi ra vẻ oan khuất nói với phụ thân: “Phụ thân, người nặng lời rồi. Làm sao con dâu dám nghi ngờ Thái hậu chứ? Con chỉ là đau lòng cho phụ mẫu vì một thứ nữ mà ghét bỏ con.”
Nàng ta tựa như sắp khóc, dựa vào Thẩm Hành, nước mắt lã chã. Nhìn rất đáng thương.
Thẩm Hành lập tức đau lòng, hắn đỡ Lý Như Ý, nhìn ta tức giận nói: “Tỷ không thấy vì tỷ mà gia môn bất hòa hay sao? Ở tuổi của tỷ mà chưa gả đi, thấy phu thê ta ân ái, liên đố kị. Ta nói cho tỷ biết, nếu tỷ vẫn giữ lòng dạ đ//ộc á//c như vậy, cả đời cũng không ai thèm.”
Lời nó nói như một lưỡi d//ao đ//âm ta một nhát. Ta không thể tưởng tượng một ngày người đệ đệ ta thương yêu nhất, lại nói ta như vậy.
Ta vô cùng tức giận, muốn hỏi hắn từ nhỏ đến lớn ta đã từng tranh giành gì với hắn chưa?
Phụ thân nghe xong lời này liền tức giận, duỗi tay ra, t//át đệ đệ một cái: “Súc sinh, ngươi dám ăn nói với đại tỷ ngươi như vậy à? Muốn làm phản sao!? Trong mắt ngươi chỉ có thê tử, không có cái nhà này. Nếu đã như vậy, ngươi dắt thê tử ngươi cút ra khỏi Thẩm gia, ta coi như không có đứa con trai như ngươi!”
Thẩm Hành bị phụ thân đ//ánh mạnh đến loạng choạng hai lần, ngã xuống đất.
Hắn phát hiện giọng phụ thân vô cùng nghiêm túc, lập tức hoảng sợ và cầu cứu mẫu thân: “Mẫu thân, xin hãy khuyên phụ thân. Con là đích tử của người, sao lại vì một thứ nữ mà đ//ánh con.”
Nhưng mẫu thân cũng lạnh lùng nói: “Phụ thân ngươi nói đúng, Thẩm gia gia phong nghiêm cẩn, nhưng ngươi lại không phân biệt đúng sai, một mực hùa với thê tử vu oan cho đại tỷ ngươi. Vậy ngươi cùng thê tử ra khỏi nhà đi, ta sẽ coi như ta chưa từng sinh ra ngươi.”
7.
Lý Như Ý tiếp tục khiêu khích Thẩm Hành: “Không ngờ cha mẹ chồng lại thiên vị thứ nữ đến mức không nhận đích tử của mình, nhà này còn có chỗ cho chúng ta sao?”
Đúng như dự đoán,Thẩm Hành nổi giận, bắt đầu lăng mạ ta: “Nếu bọn họ chỉ quan tâm tới nữ nhân lỡ thì này, vậy chúng ta đi thôi. Ta còn có một viện nhỏ, vị trí rất tốt, trực tiếp chuyển đi là được.”
Hắn tính toán tốt thật. Nhưng tòa viện đó là Hoàng thượng nhân danh Thái hậu tặng cho ta.
Có vẻ hắn đã suy tính chuyện này từ rất lâu, chứ không phải mới một hai ngày. Thế mà dám quang minh chính đại muốn đoạt đồ của ta.
“Đừng nghĩ đến tòa viện đó nữa. Ngươi không thể chuyển vào ở được.”
Hắn tức giận nói: “Tại sao? Thẩm Hành ta là đích tôn Thẩm gia, ngươi cho rằng mình là ai?”
Ta cười lạnh nhắc nhở: “Ta là ai không quan trọng, nhưng đó là lễ vật cập kê mà Thái hậu tặng cho ta. Các ngươi có mấy lá gan dám vào ở?”
Lý Như Ý nghe xong lời này không những không coi trọng mà dường như nghe được trò cười lớn: “Không thể thành thân nên tỷ bị đ//iên rồi sao? Còn nói cái gì mà lễ vật Thái hậu ban thưởng, tỷ cho rằng tỷ tiến cung được Thái hậu khen hai câu thì tưởng mình sẽ bay lên cành cao sao? Thật nực cười, ai mà tin chứ.”
“Mẫu thân ta là quý huyện chủ, thường xuyên ra vào cung Thái hậu. Nếu tỷ là hồng nhân bên cạnh Thái hậu, sao lại chưa từng nghe người nhắc tới tỷ?”
Thẩm Hành cũng mỉa mai nói: “Như Ý nói không sai, ngươi cũng không cần cố làm ra vẻ. Mấy năm nay ngươi xảy ra chuyện gì, trong lòng ta biết rõ ràng. Thái hậu chỉ là tùy ý khen ngươi hai câu, không chừng hiện tại đã quên ngươi là ai, làm sao có thể còn tặng ngươi toà viện gì đó được!?”
Lúc trước ta cùng Hoàng thượng đính ước, phụ mẫu bởi vì cảm thấy hắn tuổi trẻ bồng bột, sợ tin tức ta sắp nhập chủ Đông cung bị hắn biết sẽ không để người khác vào mắt, gây thêm rất nhiều phiền toái.
Cho nên cho tới nay cũng không nói cho hắn biết.
Hôm nay ta nhắc tới ban thưởng của Thái hậu, hắn không biết cũng bình thường.
Ta thở dài, dùng ánh mắt thương xót nhìn về phía bọn họ: “Nếu các ngươi không tin, ý chỉ Thái hậu ban thưởng vẫn còn, ta lấy ra cho các ngươi xem là biết thôi. Huống chi cho dù tòa viện kia không phải của ta, cũng luôn là của Thẩm gia, các ngươi cho rằng nếu đã rời khỏi Thẩm gia vậy còn có thể vào ở sao?”
Phụ thân nghe được chúng ta nói chuyện, đúng lúc mở miệng: “Lệ nhi nói không sai, nếu ngươi đã rời khỏi Thẩm gia, thì không thể mang đi dù chỉ là một sợi chỉ.”
Thẩm Hành trong lòng phẫn nộ, cay đắng trách móc phụ thân: “Con là người thân nhất của phụ thân, phụ thân lại nỡ để con tay trắng ra đi sao? Được, nếu gia tộc này không thể dung thứ cho chúng ta, vậy chúng ta sẽ rời đi. Ta nói cho người biết sau này dù người có khóc lóc cầu xin con quay lại, chúng ta cũng sẽ không bao giờ quay lại.”
Sau đó hắn hùng hổ bước ra khỏi nhà. Trước khi rời đi Lý Như Ý quay lại nhìn ta với ánh mắt khinh thường ẩn chứa sự căm ghét tột độ.
Khi những gia nhân đi theo họ quay lại báo cáo, hai người họ sau khi ra khỏi nhà, đã đi thẳng đến nhà mẹ của Lý Như Ý.
Ngày thứ hai, mẫu thân của Lý Như Ý đã khua chiêng gõ trống đến Thẩm phủ.