8.
Mẫu thân của Lý Như Ý vốn là một thôn nữ bình thường, gặp duyên kỳ ngộ cứu được đương kim Thái hậu một m//ạng.
Thái hậu báo đáp lòng tốt của bà, ban thưởng cho bà ta phong hiệu Quận chúa.
Thậm chí còn đích thân ban hôn cho bà ta, vinh dự như vậy đã khiến mẫu thân của Lý Như Ý sớm quên đi xuất thân của mình, ngày càng kiêu ngạo, độc đoán.
Ngoại trừ hoàng thân quốc thích, bà ta chẳng để ai vào mắt, vì thế bà ta cũng có rất nhiều kẻ thù.
Khi hai nhà mới bắt đầu bàn chuyện hôn sự, bà ta đã tỏ ra vô cùng trịch thượng. Nếu không phải Lý Như Ý nhất quyết muốn gả cho Thẩm Hành, e rằng hôn sự này đã không thành.
Hiện nay phu thê Thẩm Hành bị đuổi ra khỏi nhà, lại huy động đến cả người nhà Lý Như Ý đến đây, chắc sẽ nổi lên một đợt phong ba.
Khi ta nhận được tin Tấn An Quận chúa đã vào chính viện, ta đang ở cùng Hoàng thượng.
Chàng nhìn thấy sự mất tập trung của ta, nhẹ nhàng búng lên trán ta than phiền: “Hiếm khi ta mới có thời gian xuất cung gặp nàng, vậy mà nàng còn có tâm tư suy nghĩ chuyện khác, thật sự là vô tâm vô tình mà.”
Hôm qua là sinh thần của ta, Hoàng thượng bận rộn chính sự không thể thoát thân.
Ngày hôm nay có chút thời gian rảnh, lập tức xuất cung đến thăm ta. Tình cảm chàng dành cho ta ngàn vàng khó đổi.
Ta mím môi mỉm cười với chàng, giải thích: “Là lỗi của ta, ta vừa nghe gia nhân báo tin Tấn An Quận chúa đến, ta lo bà ta sẽ gây khó dễ cho mẫu thân, nên muốn ra tiền sảnh nhìn một chút.”
Hoàng thượng ngạc nhiên hỏi: “Tại sao Tấn An Quận chúa lại làm khó nhạc mẫu?”
Ta kể ngắn gọn với chàng về mâu thuẫn giữa Thẩm gia với phu thê Thẩm Hằng ngày hôm qua, chàng đột nhiên trở nên tức giận: “Lý Như Ý này là ai? Nàng ta chỉ là nữ nhi của một Quận chúa, lại dám dùng những lời lẽ bẩn thỉu để vu khống Hoàng hậu tương lai! Mà đệ đệ nàng cũng đáng chet. Nàng không cần lo lắng, để ta xử lý.”
Thấy chàng tức giận như vậy, ta vội an ủi: “Đây không tính là chuyện lớn gì, hôm qua phụ thân đã thay ta xử trí, đuổi chúng ra khỏi nhà. Hôm nay chỉ là Tấn An Quận chúa đến thăm, mục đích đến đã rất rõ ràng, hiện tại phụ thân không ở trong phủ, sợ rằng mẫu thân một mình không thể ứng phó được.”
Khi nghe đến tên Tấn An Quận chúa, Hoàng thượng lập tức tỏ ra chán ghét: “Phụ thân nàng là người biết đại nghĩa, đừng lo lắng, ta sẽ đi cùng nàng, làm chỗ dựa cho nàng, nếu bà ta dám khinh người, ta quyết sẽ không tha.”
Hoàng thượng cùng ta đến tiền sảnh, nhưng ngồi sau tấm bình phong, ta tạm thời không muốn bại lộ thân phận của chàng.
Vừa bước tới cửa, ta đã nghe thấy tiếng của Tấn An Quận chúa đang chỉ trích mẫu thân ta: “Ta nể mặt mới gọi bà một tiếng thông gia. Bà lại cho rằng bà ngang vai ngang vế với ta rồi phải không? Ta đã cố gắng nói chuyện đàng hoàng với bà, nhưng bà nhất quyết bênh vực thứ nữ đó, thì đừng trách ta.”
Giọng bà ta có vẻ trịch thượng, như thể đang ban ơn cho mẫu thân ta.
Mẫu thân nghe vậy, đứng thẳng lên đáp: “Người là Quận chúa tôn quý, ta làm sao dám ngang hàng? Chỉ là nếu Quận chúa yêu cầu ta giao Lệ nhi ra, thứ cho ta không thể tuân mệnh.”
Tấn An Quận chúa nghe vậy vô cùng tức giận, phẩy tay áo hất chén trà trên bàn xuống đất: “Thẩm gia các ngươi thật to gan. Ngươi muốn vì một thứ nữ mà chống đối lại ý chỉ của bản Quận chúa sao? Cũng không nghĩ ta sẽ tiến cung tố cáo các ngươi à?”
Mẫu thân không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh: “Hồi bẩm Quận chúa, một nhà thần phụ chính trực, không sợ khuất tất. Đừng nói là Thái hậu, kể cả người kiện bọn ta đến trước mặt Thánh thượng, chúng ta cũng không thẹn với lòng.”
“Tốt! Rất tốt!”
Tấn An Quận chúa cố nén giận đáp: “Nếu đã như vậy, đừng trách bản Quận chúa không nể tình.”
Ta nghe thấy liền vội chạy tới đỡ mẫu thân.
Sự xuất hiện của ta đã thu hút sự chú ý của Tấn An Quận chúa, bà ta nheo mắt nhìn ta và hỏi: “Ngươi là ả thứ nữ đã ức hiếp nữ nhi của bản Quận chúa?”
Ta hành lễ với bà ta, nhưng trước khi kịp đứng thẳng lên trả lời, ta thấy bà ta ra hiệu với nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn hiểu ý, bước đến bên người ta, không suy nghĩ, cho ta một bạt tai.
May mắn thay, Lý ma ma bên cạnh Hoàng thượng, nhanh tay nắm lấy cổ tay ả tì nữ, trực tiếp đ//ập vào lưng ả một cái.
Lý ma ma là người Hoàng thượng đích thân chọn ở bên cạnh ta, bà ấy không chỉ làm việc cẩn thận, mà còn có rất nhiều thủ đoạn chốn nội trạch.
Một chưởng đánh xuống, nữ tì kia trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Tấn An Quận chúa thấy ta không những không sao, còn đ//ánh nha hoàn của bà ta, ngay lập tức chỉ vào ta hét lên: “Tiện nhân, giáo huấn của bản Quận chúa mà ngươi cũng dám phản kháng. Ngươi thực sự là gan to tày trời.”
“Các ngươi đều muốn chet sao? Nhanh bắt ả lại!”
Người của bà ta nhanh chóng bao vây lấy ta, thấy Lý ma ma bảo vệ ta phía sau, nhất thời không làm gì được, từ từ tiến về phía bọn ta.
Mẫu thân tức giận đ//ập bàn: “Để ta xem ai dám! Thực sự là hiếp người quá đáng. Đây là phủ của Thẩm gia chúng ta, không phải Lý gia nhà ngươi.”
Tấn An Quận chúa coi như không nghe thấy.
Ta hỏi bà ta: “Quận chúa vô cớ bắt người, trong mắt người không còn vương pháp nữa sao?”
Tấn An nhìn ta như thể nhìn con kiến đang vùng vẫy trước khi chet: “Thật nực cười, một thú nữ của nhà quan nhỏ như ngươi, cũng xứng nói đến vương pháp với ta sao? Ta cứ như vậy mà giẫm chet ngươi như giẫm một con kiến, Thái hậu sẽ vì loại như ngươi mà trách phạt ta sao?”
“Muốn trách thì trách ngươi xuất thân thấp hèn, không có quyền lực, không có người nhà có quyền có thế chống lưng. Nhanh đưa ả đi, bán ả vào kỹ viện, để ả bị ngàn người chà đạp, một đôi tay ngàn người gối, xem ả còn kiêu ngạo được nữa không!”
Bà ta vừa dứt lời thì một tiếng vỡ vang lên từ sau tấm bình phong. Đó là tiếng ly rơi xuống đất. Ta biết đó là Thánh thượng đại nộ rồi.
Chàng luôn nâng niu ta, không nỡ nói nặng một lời, sợ ta đau lòng, hôm nay thấy ta bị người ta giày vò như vậy, chắc chắn rất tức giận.
Chỉ không biết Tấn An Quận chúa có đỡ nổi cơn thịnh nộ này của Thánh thượng hay không.
9.
Tấn An Quận chúa nghe thấy động tĩnh sau bức bình phong, liền cau mày, hét lên: “Là tên nô tài nào không biết quy củ? Lôi ra phạt trượng đến chet cho ta! Sau đó đến lượt thứ nữ này, từ trên xuống dưới Thẩm gia này, đều là loại không thể đặt lên bàn. Có điều, hôm nay bản Quận chúa sẽ giúp Thẩm gia chấn chỉnh lại gia phong.”
Đáng tiếc, sự hách dịch của bà ta không kéo dài được lâu. Giây tiếp theo, bức bình phong bị đá văng xuống đất.
Hoàng thượng đi vòng qua bình phong, trầm mặt nói: “ Trẫm chính là kẻ mà ngươi nói không thể lên được mặt bàn đây! Trẫm muốn xem ngươi ỷ vào sự sủng ái của Thái hậu còn muốn lôi trẫm ra ngoài phạt trượng như thế nào!”
“Hoàng thượng, sao ngài lại ở đây?”
Cơn giận của Tấn An Quận chúa chợt biến mất, sợ đến mức mất hết uy nghiêm, quỳ phịch xuống đất, xin lỗi: “Hoàng thượng tha tội. Thần thực sự không biết người ở sau bức bình phong.”
Hoàng thượng nhìn bà ta cười lạnh: “Nếu hôm nay trẫm không ở sau bình phong, sao có thể biết Tấn An Quận chúa uy phong như vậy? Vừa rồi trẫm còn nghe thấy ngươi coi thường mệnh quan triều đình, trong phủ người ta, dám phạt chet nô tài, còn muốn đem nữ nhi của mệnh quan đương triều bán vào thanh lâu, thật là một trò cười.”
“Hoàng thượng tha mạng, thần không dám nữa.” Tấn An Quận chúa đau khổ cầu xin.
Tuy nhiên, Hoàng thượng không cho bà ta cơ hội cầu xin, mà trực tiếp tước phong hào Quận chúa mà bà ta luôn ỷ vào: “Ngươi cứu Thái hậu mới được ban phong hào Quận chúa này, suốt bao năm qua ngươi ỷ vào đó làm biết bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, ngươi nghĩ ta không biết hay sao? Hôm nay trẫm tước bỏ phong hiệu của ngươi, giáng làm thứ dân, về quê làm ruộng.”
Tấn An Quận chúa như bị sét đ//ánh. Hoàng thượng không thèm để ý đến bà ta, tạm biệt ta rồi trực tiếp hồi cung.
Nhưng mẫu thân của Lý Như Ý không chấp nhận số phận của mình, chạy vào cung gặp Thái hậu.
Nhưng những gì bà ta làm bao năm qua đã khiến Thái hậu thất vọng không muốn gặp bà ta.
Thậm chí khi nghe đến chuyện của ta, Thái hậu cùng Hoàng thượng còn ban thưởng rất nhiều quà an ủi.
Tấn An đã mất đi địa vì cao quý, phu quân đã bị bà ta ức hiếp trong nhiều năm khi nghe thấy tin đó, đã đ//ánh bà ta một trận rất dã man.
Sau đó ông ta đuổi Lý Như Ý và Thẩm Hành ra khỏi nhà.
Hai người họ lang thang đầu đường xó chợ, cuối cùng trở thành người vô gia cư, không còn cách nào khác, bọn chúng đành tìm đường về nhà.
Lần này khi Lý Như Ý đến cửa, nàng ta không còn kiêu ngạo như trước, cả người đều phủ một tầng thương tâm.
Phu thê hai người quỳ xuống đất, nhận sai với phụ mẫu: “Mẫu thân, phụ thân, con dâu biết sai rồi. Sau này, con sẽ không dám bất kính đại tỷ nữa. Xin hãy tha thứ cho con.”
Thẩm Hành không còn cứng rắn nữa, hắn nhượng bộ, xin lỗi ta và phụ mẫu một lần nữa.
Nhưng dù sao trước đây họ thực sự đã làm tổn thương phụ mẫu, trong lòng chúng có lẽ vẫn nghĩ, phụ mẫu hết lòng đối đãi với chúng như trước.
Cuối cùng cũng chỉ có ta không thể chấp nhận được chúng nó vô liêm sỉ, ở mãi trong phủ không chịu đi.
Phụ thân dù sao cũng thương Thẩm Hành, là ruột thịt không nỡ để nó chịu khổ, cứ thế để chúng ở lại phủ.
Chỉ có ta là hoàn toàn lạng lòng với hắn rồi, tình tỷ đệ bao nhiêu năm, cuối cùng cũng không thể quay trở lại ban đầu.