Không hiểu sao, đột nhiên ta rất muốn khóc.
Sau khi ông bà qua đời, chưa từng có ai chăm sóc ta như vậy nữa.
Thẩm Chiêu có lẽ chưa bao giờ thấy ta với biểu cảm như vậy, hắn có chút ghét bỏ: “Đường đường là cháu gái Thái Phó, chỉ một viên kẹo đã khiến ngươi cảm động như thế này sao?”
Hóa ra ta đã rơi nước mắt.
Nhận ra sự thất thố của mình, ta vội vàng lau nước mắt, mỉm cười nói Thẩm Chiêu đừng để ý.
Nhưng Thẩm Chiêu lại nghiêm túc nói: “Cô nương, yếu đuối một chút cũng không sao.”
Ta không trả lời hắn, chỉ định rời đi.
“Hoàng tổ mẫu vốn muốn phong ngươi làm quận chúa, ở bên cạnh người hưởng phúc không tốt sao? Cớ gì phải ra ngoài chịu khổ?”
Sự lựa chọn của ta, trong mắt mọi người đều là chịu khổ, nhưng riêng ta lại cảm thấy vui vẻ trong đó.
Những người thân gọi là thân thích ấy, ta không muốn thấy họ dù chỉ một chút.
Nhưng những lời này ta có thể nói cho ai nghe đây? Lại có ai có thể hiểu được ta?
Vốn dĩ là nỗi đau của riêng ta, người khác sao có thể cảm nhận được?
Ta thu lại cảm xúc, bước chân định rời đi, phía sau lại vang lên tiếng của Thẩm Chiêu.
“Hứa Minh Vãn, chẳng lẽ trên thế gian này không còn ai để ngươi dựa dẫm sao?”
“Dựa dẫm ai đây?”
Ta dừng bước nhưng không quay đầu lại, ta hỏi ngược hắn, có lẽ hắn cũng không biết chăng?
Ta có thể dựa dẫm vào ai đây?
Cha mẹ và tỷ tỷ sao?
Hay là phu quân thanh mai trúc mã?
Ta không dám nghĩ, những người ta cho là thân cận nhất lại đối xử với ta như vậy, chẳng lẽ trên thế gian này còn có người nào để ta dựa dẫm?
Một giọt lệ lăn xuống, ta lại cười: “Có lẽ, bọn trẻ ở trại y dược, và những binh sĩ bên ngoài sẽ là người mà ta dựa dẫm, có họ bên cạnh, ta mới cảm thấy mình là một người sống thực sự.”
7
Vết thương của ta đã hoàn toàn lành lặn, ta vài lần đề nghị dọn khỏi trướng của Thẩm Chiêu.
Nhưng người này vốn quen thói độc đoán, nhất quyết không cho phép.
Ta làm ầm ĩ, hắn lại dùng câu cũ “không nghe lời thì đuổi ngươi đi”.
Ta mỗi lần tức giận đến mức nhảy dựng lên, thậm chí đôi khi gọi thẳng tên hắn: “Thẩm Chiêu, ngài chỉ biết dọa ta thôi!”
Nhưng Thẩm Chiêu không những không giận, ngược lại còn cười thách thức: “Vậy thì ngươi thử xem, xem cô là dọa ngươi hay là thật sự.”
Đáng chết, người này quả là nắm được điểm yếu của ta.
Dù Thẩm Chiêu không nghỉ ngơi ở đại trướng ban đêm, nhưng ban ngày hắn phải trở về xử lý công việc.
Ta nghỉ ngơi ở một gian khác, ban ngày thường ra ngoài chăm sóc các binh sĩ.
Thực ra chúng ta không gặp nhau nhiều, nhưng mỗi lần gặp đều không thiếu những trận cãi vã đấu khẩu.
Thời tiết ngày càng lạnh, Thẩm Chiêu cho người ngăn trong đại trướng cho ta một gian phòng riêng để khám bệnh cho binh sĩ, nói rằng ta thường ở bên ngoài nói cười với bọn họ, mỗi khi hắn đi qua đều rất ồn ào.
Người này thật kỳ lạ, chê ta ồn ào, lại không cho ta đi.
Vài ngày sau, hắn lại cho người thêm vài bếp lò trong gian của ta.
Ta vẫn nhớ hôm đó hắn vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, nói trời lạnh rồi, không thể để binh sĩ khám bệnh thay băng cùng ta chịu lạnh.
Ta bĩu môi, ở chỗ hắn không nhìn thấy trừng mắt một cái.
“Nhìn nữa ta sẽ che mắt ngươi.”
Ta giật mình, người này có mắt sau lưng sao?
Gần đây doanh trại địch rất yên ổn, các binh sĩ cũng đều khỏe mạnh.
Ta mỗi ngày trò chuyện với binh sĩ, đấu khẩu với Thẩm Chiêu, ngày tháng trôi qua rất nhanh.
Và gian phòng nhỏ của ta càng ngày càng nhộn nhịp.
Các binh sĩ mỗi ngày đến hoặc là mang cho ta chút đồ ăn, hoặc là tìm ta trò chuyện.
Còn có người muốn viết thư cho cô nương mình yêu quý nơi quê nhà, cũng tìm ta viết thay.
Cuối cùng, một lần khi binh sĩ mang thịt rừng đến cho ta, thì chạm mặt với khuôn mặt âm trầm của Thẩm Chiêu.
“Tất cả không đi huấn luyện, từng người một đều muốn ra trận chịu c.h.ế.t phải không?”
Binh sĩ sợ hắn nhất, vốn dĩ mỗi ngày đến chỗ ta Thẩm Chiêu chưa bao giờ xuất hiện, ngày tháng trôi qua, bọn họ dần quên mất nơi đây vốn dĩ là doanh trại của Thẩm Chiêu.
Thẩm Chiêu nổi giận, các binh sĩ đều quỳ xuống chịu phạt.
“Mỗi người ra ngoài chịu phạt ba mươi trượng!”
“Vâng!”