VẠN QUÂN TÂM

7


Ta lo lắng, muốn xin tha, nhưng ta biết đây là quân doanh, ta không thể phá vỡ quy tắc của Thẩm Chiêu.

 

Nhưng binh sĩ vì ta mà bị phạt, ta không đành lòng.

 

Suy nghĩ hồi lâu, đợi khi trong trướng không còn ai, ta mới dám xin tha.

 

Nhưng Thẩm Chiêu kiên quyết, như sét đánh không lay chuyển.

 

Cuối cùng không còn cách nào, ta dùng đến chiêu cuối: “Điện hạ cứ phạt cả ta đi.”

 

“Ngươi làm loạn!”

 

Ta cũng biết như vậy không tốt, nhưng những binh sĩ này mới khỏi vết thương nặng, huống hồ bọn họ đến tìm ta vốn là vừa từ sân huấn luyện trở về, không hề chậm trễ gì.

 

Thực lòng mà nói, ta cảm thấy lần này Thẩm Chiêu nổi giận hơi vô cớ.

 

Ta tuy không biết đánh trận, nhưng vết thương của binh sĩ đều do ta một tay chăm sóc, nghĩ đến những vết thương đẫm m.á.u đó ta thực sự đau lòng.

 

Ta lại cầu xin có thể giảm bớt hình phạt, đừng để vết thương tái phát.

 

Nhưng Thẩm Chiêu lại nghiêm trang nói, nam nhân đổ m.á.u nơi chiến trường, chảy m.á.u chảy mồ hôi có gì đáng ngạc nhiên?

 

Hình như ta càng cầu xin hắn càng giận, ta nói một câu, hắn nói mười câu.

 

Ta nói không lại hắn, tức giận đến mức mắt đỏ hoe.

 

Đành dậm mạnh lên chân hắn: “Thẩm Chiêu, nếu binh sĩ của ta lại có vấn đề gì, ta không tha cho ngài!”

 

Lời này ta nói thật là bất kính, người trước mắt là Thái tử đường đường chính chính, lại là thống soái một quân, sao có thể dung thứ cho ta làm càn như vậy?

 

Làm càn xong ta liền sợ hãi, chưa đợi Thẩm Chiêu hoàn hồn từ cơn sốc, ta vội vã chạy về trướng của mình.

 

Suốt cả đêm không dám ra ngoài, sợ gặp Thẩm Chiêu.

 

Rèm trướng khẽ động, lòng ta lập tức thắt lại.

 

“Không ăn tối, không về trướng, là muốn c.h.ế.t đói hay c.h.ế.t rét?”

 

Thẩm Chiêu vào cửa, ta bật dậy đứng lên.

 

Hắn tiến lại gần, ta liền lùi lại, sự mạnh mẽ hùng hồn ban ngày đã bị quăng hết sau đầu, chỉ còn một bộ dạng nhút nhát.

 

“Thế nào? Khí thế chửi người đâu rồi?”

 

Ta mím môi, không nói lời nào.

 

Thẩm Chiêu không có nhiều kiên nhẫn, bước tới nắm lấy cổ tay ta, ta kinh ngạc, muốn tránh, nhưng hắn không cho phép, thậm chí dang tay ra ôm lấy ta, sau đó trực tiếp đặt ta lên vai rồi quay về doanh trướng của hắn.

 

Bên ngoài, các binh sĩ đều cúi đầu không dám nhìn.

 

Ta đ.ấ.m thùm thụp vào Thẩm Chiêu, bảo hắn thả ta xuống, khi đến đại trướng, Thẩm Chiêu trực tiếp ném ta lên giường: “Hứa Minh Vãn, ngươi ở đây ăn uống và nghỉ ngơi cho tử tế, tối nay ta ra ngoài một chuyến, khi trở về có chuyện muốn nói với ngươi, đã hiểu chưa?”

 

8

 

Lúc này ta mới phát hiện Thẩm Chiêu mặc áo dạ hành.

 

Không hiểu sao, lòng ta bỗng nhiên siết chặt: “Điện hạ muốn đi đâu?”

 

Thẩm Chiêu bỗng nhiên bật cười, xoa xoa đỉnh đầu ta: “Sao? Lo lắng cho ta à?”

 

Hắn nói là “ta”, chứ không phải “cô” lạnh lùng.

 

Ta nhận ra mình có chút thất thố, vội vàng đẩy hắn một cái: “Ai lo cho ngài? Mau đi mau về.”

 

Thẩm Chiêu dường như tâm trạng rất tốt, còn muốn đùa với ta vài câu, nhưng bên ngoài truyền đến tiếng thị vệ, bọn họ phải khởi hành rồi.

 

Thẩm Chiêu nhìn ta thật sâu, rồi xoay người rời đi.

 

Khi hắn bước đến cửa, ta đứng lên thấp giọng nói: “Bình an trở về.”

 

Bước chân Thẩm Chiêu khựng lại, hắn không quay đầu lại, mà nhanh chóng rời đi.

 

Đêm đó, Lâm Thiển mang cơm canh vào cửa.

 

Nhìn thấy toàn là món ta thích ăn, không nhịn được cười mà cảm ơn nàng.

 

Lâm Thiển lại xua tay, nói nàng chẳng qua là nhận lời ủy thác mà thôi.

 

Ủy thác của ai chứ?

 

Lâm Thiển ở đây cũng có thân phận rất cao, ngoài Thẩm Chiêu ra không ai có thể sai khiến nàng.

 

Hai chúng ta ăn cơm, Lâm Thiển giả vờ vô tình nhắc đến chuyện ta và Thẩm Chiêu cãi nhau.

 

“Minh Vãn, ngươi có biết không? Điện hạ chưa bao giờ thu hồi lời đã nói, lần này là lần đầu tiên.”

 

Ta có chút khó hiểu.

 

Lâm Thiển liền kể về việc trừng phạt binh sĩ ban ngày.

 

Nàng nói Thẩm Chiêu đã đưa mấy binh sĩ đó tới trại y dược của nàng để quét dọn vệ sinh, căn bản không có đánh phạt.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.