Hắn muốn c h ế t, nhưng con bé cứng đầu Tần Kiệm không cho phép.
Hắn nằm liệt trên giường, là con bé cứng đầu kia bón thuốc bón cháo, ngay cả vết thương bẩn thỉu lở loét ở hạ thân, cũng là nàng cởi quần tự tay bôi thuốc. Nàng mới mười một tuổi, vừa khóc vừa vệ sinh vết thương cho hắn.
Trái tim Chu Ngạn, vào khoảnh khắc đó trực tiếp bị nghiền nát, tan thành tro bụi.
Thì ra, người đã tuyệt vọng vẫn sẽ bị tổn thương nặng nề.
Tần Kiệm cố chấp muốn hắn đứng dậy, nắm lấy tay hắn, lặp đi lặp lại nói với hắn —
C h ế t là chuyện dễ dàng nhất, nhưng cứ c h ế t như vậy, A Ngạn ca ca cam tâm sao?
Ta không tin Chu bá bá là đồng phạm, nhưng ta là nữ tử, không có năng lực rửa oan, cho nên huynh phải vững vàng lên, sống thật tốt.
Chu gia bị oan uổng, thù lớn chưa báo, ta không cho phép huynh c h ế t, A Ngạn ca ca huynh đứng dậy đi, Kiệm Kiệm sẽ cùng huynh tiếp tục sống được không?
Huynh hãy vững vàng lên.
Ai nói nàng là nha đầu ngốc chứ.
Nàng biết khơi dậy ngọn lửa hận thù bừng cháy trong lòng hắn, đó là hy vọng để hắn sống tiếp.
Vì Chu gia, vì chính mình, cũng vì Tần Kiệm.
Chu Ngạn đến nha môn, bán mình làm nô bộc.
Hắn từ biệt Tần Kiệm.
Tiểu nha đầu kia nhìn hắn, ấp úng nói: “Vậy, vậy ta phải làm sao?”
Trong nháy mắt, cả người hắn như bị lột da rút gân.
Hắn nói: “Muội ở lại tiệm thêu cho tốt, sau này, tìm một người gả đi.”
Tần Kiệm lắc đầu: “Nhưng, ta và huynh có hôn ước…”
Hắn siết chặt nắm tay, trái tim run rẩy, cố gắng kiềm chế, ngũ tạng lục phủ như bị người ta nghiền nát.
“Muội còn không phải là đồ ngốc sao! Chuyện đã đến nước này còn nhắc đến hôn ước làm gì, từ nay về sau đường ai nấy đi, chúng ta vĩnh viễn không cần gặp lại nữa.”
Tần Kiệm không biết, rời khỏi cái sân đó, hắn đã đỏ hoe mắt, lệ rơi đầy mặt.
Lúc đầu vào An vương phủ, hắn làm việc dưới trướng Ngô công công.
Một tiểu thái giám hèn mọn, chỉ xứng làm người dắt ngựa cho đại thái giám.
Lúc Ngô công công xuất môn, hắn không chỉ phải vén rèm, còn phải cúi người, để tên thái giám kia dẫm lên lưng hắn lên ngựa.
Người hầu trong An vương phủ nhiều như vậy, hắn ngủ chung một phòng với rất nhiều thái giám khác.
Thái giám cũng phân cao thấp tam lục cửu đẳng, đủ loại thú vui.
Tự tôn, mặt mũi, đều không còn, hắn học được cách cười bợ đỡ, cúi đầu trước mặt Ngô công công.
Ngô công công như đang vỗ về súc sinh vỗ vỗ mặt hắn, hài lòng nói: “Trường An à, ta thích nhất là loại chó nghe lời như ngươi.”
Đến vương phủ được một tháng, Tần Kiệm đã đuổi theo đến.
Nàng ôm bọc hành lý, ngập ngừng nói: “A Ngạn ca ca, ta chỉ có một mình huynh, huynh ở đâu, Kiệm Kiệm liền ở đó.”
Trong lòng Chu Ngạn như dâng lên một cơn sóng dữ, Tần Kiệm cho rằng nàng có thể ở lại An vương phủ, là bởi vì sự cố chấp của nàng.
Nàng nào biết hắn loạn hết cả lên, không ngừng mắng chửi bản thân hèn hạ.
Nàng mới mười một tuổi, nàng hiểu cái gì chứ.
Chu Ngạn, ngươi hãy buông tha cho nàng, để nàng rời đi… Nàng còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi không thể không hiểu.
Nhưng một cảm xúc khác lại trỗi dậy, tiếng nói ấy vang lên, hãy giữ nàng lại, giữ Tần Kiệm lại, nếu nàng bằng lòng ở bên cạnh ta, A Ngạn ca ca bằng mọi giá sẽ bảo vệ nàng cả đời.
Ba năm ấy, Tần Kiệm ở An vương phủ ngày ngày vùi đầu giặt giũ, đôi tay từng thêu thùa giờ đây chi chít vết nứt nẻ vì lạnh.
Chu Ngạn không nỡ nhìn nàng, bởi mỗi lần nhìn nàng chịu khổ chịu cực, lòng hắn như rỉ máu.
Nhưng hắn lại chẳng thể làm gì.
Thế mà mỗi lần gặp hắn, nàng đều nở nụ cười rạng rỡ vui mừng, giống như hồi còn ở Chu gia, ngốc nghếch đến đáng thương.
Trên đời này sao lại có người ngốc nghếch như vậy chứ, Chu Ngạn đưa tay quẹt nước mắt. Về sau, hắn thường lén lút đến nhìn nàng, đứng ở góc khuất mà nàng không nhìn thấy, tự nhủ với chính mình, Chu Ngạn, ngươi không thể gục ngã.
Ngươi mà gục ngã, Tần Kiệm sẽ ra sao?
Muốn trở mình, đâu phải chuyện dễ dàng.
Bước vào An vương phủ năm thứ hai, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội, vượt qua Ngô công công, thể hiện võ nghệ trước mặt Tiêu Cẩn Du.
Ánh mắt Tiêu Cẩn Du nhìn về phía hắn, trong mắt là sự tán thưởng không dễ phát hiện.
Từ đó về sau, hắn được Vương gia trọng dụng, trở thành một con d.a.o sắc bén trong tay hắn ta.
Thế nhưng con đường này, mới chỉ là bắt đầu.
Cũng may là giờ đây, Tần Kiệm không cần phải ngày ngày vùi đầu giặt giũ nữa.
Ở bên cạnh Đào thị, hắn mới có thể yên tâm nhất.
Lúc g i ế t người, Chu Ngạn chưa bao giờ chớp mắt.
Trước kia cũng từng có lúc động lòng trắc ẩn, nhưng rồi hắn phát hiện ra c.h.é.m g i ế t chính là một canh bạc sống còn.
Nhân từ với người khác chính là tàn nhẫn với chính mình.
Bằng hữu đều nói hắn tàn nhẫn độc ác, chưa bao giờ chừa đường sống cho kẻ khác.
Bởi vì hắn phải đảm bảo sự an toàn cho bản thân ở mức độ cao nhất.
Bởi vì còn rất nhiều chuyện chưa làm, còn có người cần phải bảo vệ.