Xuân Hoa Còn Vương Vấn

Chương 34


Tần Kiệm mười lăm tuổi, đã trở nên vô cùng xinh đẹp.

 

Đôi lông mày, đôi mắt như tranh vẽ, môi đỏ răng trắng, ngoan ngoãn, trong sáng.

 

Tiêu Cẩn Du thích mỹ nhân, Tần Kiệm tuy không phải tuyệt sắc, nhưng nét đẹp trong sáng thuần khiết ấy lại là duy nhất.

 

Quả nhiên, nàng lọt vào mắt hắn ta.

 

Tiêu Cẩn Du thử thăm dò hắn, muốn nạp Tần Kiệm làm thiếp.

 

Đã thử thăm dò, chứng tỏ giờ đây trong mắt hắn ta, hắn đã có giá trị lợi dụng.

 

Chu Ngạn che giấu cảm xúc, thấp giọng nói: “Vương gia, Trường An chỉ có một muội muội này, tuyệt đối không thể để nàng làm thiếp cho người khác, cho dù là ngài cũng không được.”

 

Tiêu Cẩn Du nghe vậy khẽ sững người, sau đó cười lớn: “Tốt, Trường An, bổn vương thật sự không nhìn ra hai huynh muội các ngươi lại có dã tâm lớn như vậy, quả nhiên là người bên cạnh bổn vương.”

 

Ai mà chẳng có dã tâm chứ.

 

Dã tâm của Tiêu Cẩn Du thể hiện rõ như ban ngày.

 

Chu Ngạn nghĩ, chung quy Tần Kiệm cũng phải gả cho người ta.

 

Chi bằng thuận theo ý Tiêu Cẩn Du còn hơn là sống một cuộc đời tầm thường vô vị.

 

Ánh mắt Chu Ngạn trở nên u ám, Tần Kiệm, phúc khí của muội còn ở phía sau.

 

Chỉ cần ta còn sống, muội sẽ không phải cô độc một mình.

 

A Ngạn ca ca nhất định sẽ đưa muội đến vị trí cao hơn, từng bước một, đứng trên vạn người, khinh thường chúng sinh.

 

Cả đời này của muội, cứ giao phó cho ta.

 

Chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ bảo vệ muội chu toàn.

 

Đêm đông ở Triệu vương phủ, sân vườn tiêu điều.

 

Tần Kiệm ghé người bên cửa sổ ngắm trăng, đôi mắt trong veo như nước mùa thu long lanh ánh nước, phản chiếu vầng trăng khuyết trên bầu trời.

 

Gió thổi tung mái tóc nàng.

 

Nha đầu ngốc nghếch, thần sắc ngẩn ngơ.

 

Chu Ngạn nằm nghiêng trên cây, thuận theo ánh mắt nàng, nhìn về phía vầng trăng khuyết trên màn đêm.

 

Nha đầu ngốc, chỉ là trăng khuyết thôi mà, có gì đẹp chứ.

 

Người như muội, đáng lẽ phải đứng ở vị trí cao, tỏa sáng rực rỡ như vầng trăng.

 

Tần Kiệm mười sáu tuổi, cuối cùng hắn cũng mở lời, khuyên nàng làm trắc phi cho Vương gia.

 

Nhưng nàng lại bướng bỉnh như vậy, cố kìm nén nước mắt ném thẳng chén trà về phía hắn –

 

“Ta và huynh có hôn ước, cả đời này ta chỉ gả cho huynh thôi!”

 

Nàng nào biết, câu nói ấy, đã tạo nên sóng gió kinh hoàng trong lòng hắn như thế nào.

 

Thì ra, trong lòng nàng lại nghĩ như vậy sao?

 

Thì ra nàng chưa từng thay lòng đổi dạ?

 

Trong lòng Chu Ngạn ngũ vị tạp trần, vui mừng qua đi là nỗi chua xót, đau đớn, tuyệt vọng, đủ loại cảm xúc ập đến, nhấn chìm hắn, khiến hắn không thở nổi.

 

Cảm giác ngạt thở, đau đớn đến tột cùng.

 

Chu Ngạn siết chặt nắm tay, các đốt ngón tay trắng bệch.

 

“Đừng ngốc nữa, những gì ta có thể cho muội chỉ có chừng này thôi.”

 

Là ám vệ, là sát thủ trong phủ, hắn chưa từng uống rượu, nhưng đêm đó hắn như kẻ sắp c h ế t đuối, khát khao được cứu rỗi.

 

Hắn uống rất nhiều rượu, để tê đi nỗi đau xé ruột xé gan kia.

 

Nhưng trong lòng lại trống rỗng, như thể mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng.

 

Tần Kiệm, Tần Kiệm… Là Tiểu Tần Kiệm từng đính ước với hắn từ thuở ấu thơ, là thanh mai trúc mã của hắn, giờ đây đã cách hắn ngày càng xa.

 

Đêm đó, nằm mơ hắn cũng không ngờ, Tần Kiệm lại ở trong phòng chờ hắn.

 

Trong cơn mơ màng, hắn cứ ngỡ mình đang nằm mơ, nhưng cảm giác lại chân thật đến vậy.

 

Hắn vỗ mạnh vào trán mình.

 

Tần Kiệm đỏ mặt gọi: “Ca ca.”

 

Nàng còn nói: “Kiệm Kiệm thích huynh, muốn làm nữ nhân của huynh.”

 

Chu Ngạn cho rằng nàng điên rồi.

 

Nhưng chính hắn cũng điên rồi.

 

Sự tình đã vậy, nếu Tần Kiệm đã kiên quyết như vậy, hắn chưa bao giờ có dũng khí đẩy nàng ra.

 

Ngọt ngào, day dứt, đau xót… nhưng lại chẳng hề hối hận.

 

Chỉ cần Tần Kiệm không hối hận, hắn sẽ mãi mãi không hối hận.

 

Vào kinh thành ám sát, rất nhiều huynh đệ đã bỏ mạng.

 

Cũng may cuối cùng cũng lấy được đầu tên thái giám Giang Xuân và Trịnh Lam.

 

Ở phủ Giang Xuân, hắn còn gặp Sở Sở.

 

Hạ Sở Sở của Hạ gia ở Lệ Châu.

 

Lúc c.h.é.m đầu Giang Xuân, Sở Sở cũng có mặt ở đó.

 

Máu b.ắ.n lên mặt nàng ta, đỏ thẫm như màu son trên mi tâm nàng.

 

Nàng ta thậm chí còn không chớp mắt, ánh mắt lại ánh lên vẻ hưng phấn, nàng ta túm lấy tay áo hắn, nhào vào lòng hắn khóc nức nở –

 

“Chu gia? Huynh là A Ngạn ca ca có phải không?”

 

Cách nhau sáu năm, nàng ta vậy mà vẫn có thể nhận ra hắn chỉ bằng giọng nói và đôi mắt sau lớp mặt nạ.

 

À không, là do lúc g i ế t người, hắn đã nhìn Giang Xuân đang kinh hoàng tột độ mà nói: “Giang công công, Chu gia ở Phủ Vũ Định, Lệ Châu đến lấy mạng ngươi đây.”

 

Lúc g i ế t người, ánh mắt hắn ngập tràn hận thù như muốn thiêu rụi tất cả.

 

Sau khi g i ế t người xong, đối mặt với sự nhận ra bất ngờ của Hạ Sở Sở, ánh mắt hắn nhìn bàn tay nhuốm m.á.u của nàng ta cũng tràn ngập sát khí.

 

Hắn không nhận ra nàng ta.

 

Nghe nàng ta tự giới thiệu, vội vàng nói mình là Hạ Sở Sở nhà họ Hạ, hắn phải mất một lúc lâu sau mới nhớ ra.

 

Cả đời này hắn phải gánh vác quá nhiều thứ.

 

Quá khứ như mây khói, những chuyện cũ đã thay đổi chóng mặt, cố nhân? Cố nhân nào chứ?

 

Cố nhân của hắn chỉ có Kiệm Kiệm, là Kiệm Kiệm sống c h ế t có nhau với hắn.

 

Nhưng hắn vẫn sắp xếp chỗ ở cho Sở Sở.

 

Bởi vì Sở Sở nhìn hắn, vừa run rẩy vừa gợi lại ký ức cho hắn –

 

“A Ngạn ca ca, huynh không nhớ ta sao? Ta là Sở Sở đây, là bạn tốt của Kiệm Kiệm, là Hạ Sở Sở của Hạ gia.”

 

“Ta và Kiệm Kiệm có quan hệ rất tốt, mỗi lần gặp mặt đều cùng nhau vẽ tranh, chơi trò ném tên, trước kia Vương Yến chê con trâu nước mà Kiệm Kiệm vẽ là quỷ nước, ta còn dạy muội ấy vẽ tranh…”

 

Hắn nhớ, đúng như lời nàng ta nói, trong ấn tượng của hắn, Vương Yến luôn bắt nạt Kiệm Kiệm, Hạ Sở Sở và Kiệm Kiệm có vẻ như quan hệ rất tốt.

 

Kiệm Kiệm chắc hẳn rất thích nàng ta?

 

Vậy thì giữ nàng ta lại, sau này đưa cho Kiệm Kiệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.