Nghĩ đến Tiêu Thần, cô đột nhiên nhận ra rằng mình đã biến mất quá lâu. Anh không nhìn thấy cô, chắc chắn sẽ lo lắng đến chết.
Lâm Lạc không nghĩ tới, không gian của cô có thể đưa người vào. Vì chuyện này cô chưa từng nói với ai nên không ai biết cô còn sống.
Tiêu Thần cũng nghĩ rằng cô đã chết, còn là kiểu c.h.ế.t bị Zombie ăn sạch sành sanh, đến cả xương cũng không còn một mảnh.
Lâm Lạc vội vàng ra khỏi không gian, sân của trung tâm nghiên cứu bây giờ tràn ngập đổ nát. Cô nhìn quanh một hồi, nhưng không thấy ai, lúc này đã là hoàng hôn, trời sắp tối.
Lâm Lạc rút thanh kiếm mình hay mang theo bên người, cẩn thận tiến về phía chỗ họ đậu xe. Suốt đường đi, cô không gặp bất kỳ thứ gì, kể cả Zombie.
Khi đến nơi, thấy chỗ đậu xe trống trơn, Lâm Lạc cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Sao anh có thể bỏ đi mà không đợi cô được chứ?
Lâm Lạc trầm tư suy nghĩ, chỉ có một khả năng duy nhất là Tiêu Thần nghĩ rằng cô đã chết.
Đột nhiên, cô nhớ ra mình chưa bao giờ nói với anh về khả năng đưa người vào không gian của mình.
“Nguy rồi!” Anh mà biết tin cô chắc, chắc chắn đã đau khổ dữ lắm, cô phải mau chóng trở về bên anh mới được.
Khi trời sắp tối hẳn, Lâm Lạc đành phải quay lại không gian để nghỉ ngơi qua đêm. Cô quyết định mình sẽ tiếp tục lên đường vào sáng hôm sau.
Ở bên kia.
Đám người La Quân Trạch cuối cùng cũng trở về căn cứ phía Nam sau một tuần dài di chuyển.
Tiêu Thần vẫn luôn hôn mê suốt cả quãng đường, không có dấu hiệu tỉnh lại. Điều này khiến cả nhóm vừa lo lắng vừa buồn bã. Bầu không khí trên xe u ám cực độ.
Trong bệnh viện căn cứ phía Nam, Tiêu Thần nằm trên giường bệnh, gương mặt anh nhợt nhạt, tuy có chút mất sức sống nhưng vẫn không hề giảm đi vẻ anh tuấn.
Ông Tiêu đã biết chuyện xảy ra. Ông thở dài bất lực khi nghe tin.
Bác sĩ nói rằng Tiêu Thần không tỉnh lại là do anh không muốn tỉnh mà thôi.
Ông Tiêu xót xa nhìn đứa cháu trai yêu quý của mình. Đây là lần đầu tiên ông thấy Tiêu Thần yếu đuối như vậy.
“Thằng nhóc thối này, ông biết cháu đau lòng, nhưng ông chỉ còn mỗi cháu là người thân thôi. Chẳng lẽ cháu muốn để ông người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh nữa sao?”
“Nếu cháu có chuyện gì, ông biết ăn nói thế nào với ba mẹ cháu đây.”
“Còn có Lạc Lạc nữa.” Giọng ông Tiêu nghẹn ngào, mắt ông ướt đẫm.
“Nếu con bé biết cháu thành ra như vậy, làm sao nó có thể an lòng nơi chín suối? Huống chi, mối thù của con bé, cháu vẫn chưa báo được.”
“Ông nói cho cháu biết, đừng nghĩ đến việc nhờ ông giúp. Nếu cháu không tỉnh lại, ông sẽ để kẻ thù của con bé được chăm sóc chu đáo, để đến khi cháu chết, cũng không có cách nào giải thích với con bé.”
ÔngTiêu cứ lẩm bẩm một mình, không để ý rằng bàn tay của Tiêu Thần khẽ động, anh từ từ mở mắt.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm trong không gian, Lâm Lạc tỉnh dậy và chuẩn bị kỹ càng.
Vì gương mặt cô quá mức nổi bật nên cô đã cố ý trang điểm xấu xí đi, để không bị chú ý khi ra ngoài.
Cô lái chiếc xe địa hình mua từ trước đại dịch, đi suốt không ngừng nghỉ.
Trên đường, cô cũng gặp một số người cầu cứu, nhưng cô không bận tâm. Ngay cả bản thân còn khó bảo toàn, cô lấy gì mà nổi tâm từ bi được, căn bản không dám liều lĩnh giúp đỡ ai khác.
May mắn là trên đường không gặp nguy hiểm lớn. Đến ngày thứ năm, Lâm Lạc lái xe trên một đoạn quốc lộ. Cô phát hiện có hai nhóm người đang giao tranh ở phía trước.
Một nhóm trông giống lính đánh thuê, nhóm còn lại có thân thủ không tệ, nhưng đều bị thương nặng, khó lòng cầm cự được lâu.
Lâm Lạc định lách qua họ và đi tiếp, nhưng dường như ông trời không để cô cứ yên lặng vậy mà đến căn cứ.
Trong lúc hỗn chiến xảy ra, một lưỡi đao gió cắt đứt lốp trước phía bên trái của xe cô.
Chiếc xe mất kiểm soát, lao thẳng về phía đám người. Bánh xe ma sát với mặt đường, phát ra tiếng rít chói tai, thu hút sự chú ý của cả hai bên.
Sau khi hất tung hai tên lính đánh thuê, Lâm Lạc mới kiểm soát được tốc độ và dừng xe lại.
Nhìn hai người bị mình đ.â.m phải, sống c.h.ế.t chưa rõ, cô thầm mắng bản thân xui xẻo. Đám lính đánh thuê ánh mắt đầy đe dọa nhìn chằm chằm vào cô.
Cô gãi đầu ngượng ngùng, giọng đầy áy náy: “Nếu tôi nói tôi không cố ý đâu, các anh có tin không?”
Giọng nói trong trẻo dễ nghe hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài của một bà thím mà cô đang giả dạng.
“Bà thím, cuối cùng bà cũng đến cứu tôi rồi!”
Một thanh niên cao lớn với vẻ ngoài lém lỉnh bất ngờ hét lên, thu hút sự chú ý của đám lính đánh thuê.
Bọn chúng ngay lập tức nhận định cô là quân cứu viện của đối phương. Quả nhiên người đàn bà này có vấn đề, nhiệm vụ lần này không được sơ suất.
Trong nháy mắt, ánh mắt lập tức đầy sát khí. Bọn họ quyết định không để cô sống sót.
Lâm Lạc trợn mắt nhìn cậu thanh niên gọi mình là bà thím. Cái quái gì vậy? Ai là bà thím của cậu ta chứ?
Thấy ánh mắt lóe lên của cậu ta, cô tức đến phát điên. Tên này chắc chắn cố ý kéo cô xuống nước, rõ ràng là đang tìm cách gây sự với cô. Nhưng cô đã trêu chọc đối phương đâu? Tại sao lại muốn hại cô như vậy!
Khi đám lính đánh thuê tập trung tấn công về phía cô, Lâm Lạc nhanh chóng ra khỏi xe. Sau khi tránh né loạt tấn công, cô lặng lẽ lấy ra hai quả l.ự.u đ.ạ.n hơi cay từ không gian. Không chút do dự ném xuống chân bọn lính đánh thuê.
Ngay lập tức, mùi cay nồng bao trùm khiến bọn chúng ho sặc sụa, nước mắt giàn giụa. Ngay cả thanh niên kia và bốn người đồng đội của cậu ta cũng bị ảnh hưởng.
Lâm Lạc lợi dụng khói mù, thu lại chiếc xe bị nổ lốp. Cô nhanh chóng lấy ra một chiếc xe địa hình khác, định nhân lúc hỗn loạn mà trốn đi.
Thanh niên kia ngay từ đầu vốn đã chú ý đến mọi động tác của cô. Khi thấy cô thản nhiên lấy ra một chiếc xe mới từ không gian, ánh mắt cậu ta lóe lên tia hứng thú. Người phụ nữ này quả là thú vị.
“Thiếu gia, làm sao bây giờ?” Một người đàn ông trung niên gương mặt chữ điền, dáng vẻ chính trực, ánh mắt đầy sắc bén.
“Đi theo cô ta.”
Nói rồi, cậu ta bước nhanh vào ghế phụ của chiếc xe ngay trước khi Lâm Lạc kịp khởi động. Bốn người còn lại cũng nhanh chóng ngồi vào ghế sau.
Lâm Lạc kinh ngạc nhìn người đàn ông không biết xấu hổ bên cạnh, đang suy nghĩ xem có nên đá anh ta xuống xe hay không.
Nhưng khi nhìn thấy bốn người đàn ông to lớn đang nhìn mình chằm chằm phía sau, cô ngay lập tức sợ hãi.
“Bà thím, nếu không phiền thì cho chúng tôi đi nhờ xe một đoạn được không?”
“Ai là bà thím của anh? Đừng có gọi lung tung.”
Lâm Lạc tức giận trừng mắt nhìn Chử Hiên. Mặc dù đã hóa trang, nhưng đôi mắt đẹp của cô không thể che giấu được sự mê hoặc khi trừng lên, khiến ánh nhìn trở nên lấp lánh.
Chử Hiên ngây người trong giây lát, nhận ra mình bị mê hoặc bởi một người phụ nữ trông như đã bốn, năm mươi tuổi.
Dù chỉ trong chốc lát, nhưng điều đó cũng đủ khiến anh cảm thấy xấu hổ vô cùng. Không lẽ đã quá lâu rồi anh không gặp phụ nữ nên mới bị mê hoặc thế này?
Lâm Lạc không quan tâm Chử Hiên đang nghĩ gì. Cô khởi động xe, chân đạp ga mạnh một cái. Chiếc xe lập tức phóng đi như một mũi tên, bỏ lại mấy tên lính đánh thuê đang lệ rơi đầy mặt ở phía sau.