Lâm Lạc lái xe suốt ba tiếng đồng hồ. Khi chắc chắn nhóm lính đánh thuê không theo kịp, cô dừng xe lại bên lề đường.
“Này, bây giờ an toàn rồi, các người mau xuống xe đi, đừng làm lỡ hành trình của tôi.”
Chử Hiên nở nụ cười xấu xa, nói: “Chúng tôi đi cùng đường, sao có thể làm lỡ hành trình của cô được?”
Lâm Lạc lại một lần nữa nhận ra, sự trơ trẽn của người đàn ông này đã đạt đến mức khó tin. Hóa ra, anh ta định bám dính lấy cô đây mà!
“Anh thậm chí không biết tôi định đi đâu, sao biết chúng ta là cùng đường?”
Nhìn thấy vẻ mặt bực bội thể hiện ra mặt của Lâm Lạc, tâm trạng Chử Hiên bất ngờ trở nên vui vẻ.
“Con đường này là đường đến căn cứ phía Nam của thành phố S, nếu tôi đoán không sai, cô cũng đang định đến đó.”
Lâm Lạc không thể không thừa nhận sự thông minh của người đàn ông này.
Rõ ràng anh ta không phải là người bình thường. Cô không muốn dính vào rắc rối, ai biết những kẻ đang truy đuổi anh ta có tiếp tục săn lùng anh ta hay không.
Thân hình nhỏ bé này cùng trái tim yếu đuối mong manh của cô không thể chịu nổi.
“Ngay cả khi tôi định đến căn cứ phía Nam, nhưng tại sao tôi phải đưa các anh theo? Chúng ta cũng không quen không biết.”
“Chử Hiên, những người phía sau là Chu Văn, Dương Phi, Trương Đồ, Triệu Nghị. Bây giờ đã quen rồi, chúng ta có thể xuất phát được chưa?”
Chử Hiên nói xong, liền nhắm mắt giả vờ ngủ, tỏ vẻ không muốn bị làm phiền.
Lâm Lạc tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng đành chịu. Hết cách, ai bảo người ta thế đông lực mạnh, cô đành trở thành tài xế miễn phí vì không có sức để chống lại.
Đến tối, Lâm Lạc bị ép cùng nhóm Chử Hiên đến một trạm xăng.
Ban đầu cô định nghỉ ngơi trên xe, để bọn họ vào trong. Đợi khi bọn họ ngủ say, cô sẽ lén trốn đi.
Mánh khóe nhỏ này của cô bị Chử Hiên phát hiện ngay lập tức. Anh ta căn bản không cho cô có cơ hội từ chối, trực tiếp nắm cổ áo sau của cô, dứt khoát kéo vào trong.
Lâm Lạc ngồi xuống gần quầy thu ngân, hiện tại có người lạ ở đây, cô cũng không thể vào không gian để nghỉ ngơi.
Dạo gần đây cô toàn vào không gian để ngủ, đột nhiên phải nằm trên nền đất cứng nhắc thế này, cảm giác đau lưng và đau m.ô.n.g làm cô khó chịu không thôi.
Cô lấy bánh mì khô từ trong ba lô ra cắn, đây là đồ cô đã nhét vào để che mắt mọi người. Bây giờ thì tốt rồi, chỉ có thể ăn những thứ này, biết thế cô đã chuẩn bị đồ ngon hơn.
Không gian yên tĩnh chỉ có âm thanh nhai bánh mì. Lâm Lạc nhìn năm người đối diện, nhận ra họ không mang theo gì cả, chắc đã làm rơi khi chạy trốn.
Chỉ mình cô ngồi ăn cũng hơi thiếu đạo đức, thôi thì xem như làm việc tốt một ngày, dù sao cô cũng không thích bánh mì.
Cô lấy ra mười mấy chiếc bánh mì và nước từ ba lô, đặt tất cả trước mặt họ.
“Cầm lấy mà ăn.”
Chử Hiên mở mắt, ngạc nhiên nhìn Lâm Lạc.
Người phụ nữ này suốt dọc đường luôn giữ thái độ lạnh lùng với mình, không ngờ cô lại thản nhiên đưa đồ ăn cho họ như vậy.
Dù ngạc nhiên trước hành động của cô, nhưng với sự giáo dục tốt, anh vẫn nói cảm ơn.
Lâm Lạc không nói gì, quay lại nằm trên nền đất cứng nhắc, nhắm mắt ngủ.
Ngày mai, chỉ ngày mai nữa thôi là cô sẽ gặp được anh rồi.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Lạc đánh thức năm người kia, rồi vội vã lên xe tiếp tục hành trình.
Trên đường đi, Chử Hiên phát hiện trên má phải của Linh Lạc có một vết da trắng sáng hơn hẳn các chỗ khác, tạo ra sự tương phản rõ rệt.
Ánh mắt anh ta lóe lên một tia khó hiểu nhưng không vạch trần, dường như người phụ nữ này có rất nhiều bí mật.
Lâm Lạc không biết rằng mình đã bị phát hiện. Cô chỉ tập trung vào việc lái xe, và việc có “vệ sĩ” miễn phí theo cùng khiến chuyến đi suôn sẻ đến mức khó tin.
Cuối cùng, vào gần lúc chạng vạng, Lâm Lạc và nhóm người đã đến được căn cứ phía Nam.
Tại cổng căn cứ, vẫn còn một vài người lác đác xếp hàng trong các lối vào. Lâm Lạc quyết định đi vào lối dành cho người thường.
Nhưng bất ngờ thay, Chử Hiên và những người khác cũng đi theo cô xếp hàng. Cô nhướng mày, tuy không nói ra thành tiếng nhưng biểu cảm rõ ràng như muốn nói: “Các anh không phải là dị năng giả sao, sao lại đi lối này?”
Chử Hiên cũng nhướng mày đáp lại, vẻ mặt kiểu: “Cô không cần quan tâm.”
Lâm Lạc chỉ biết lắc đầu, không thèm bận tâm nữa.
Sau khi thuận lợi tiến vào, chờ kiểm tra xong không có vấn đề gì, cô nhanh chóng chạy về phía khu biệt thự.
Tâm trạng nóng lòng muốn gặp lại Tiêu Thần khiến bước chân cô càng ngày càng nhanh. Hận không thể ngay lập tức bay đến chỗ anh.
Hơn nửa tháng không gặp, cô thực sự rất nhớ anh.
Trong khi đó, Chử Hiên và nhóm của anh ta bị dẫn đến phòng cách ly do trên người có vết thương.
Họ phải ở đó qua đêm.
Khi phòng cách ly chỉ còn lại năm người bọn họ, Chu Văn – người có khuôn mặt chữ điền, lên tiếng hỏi: “Hiên thiếu, chúng ta thực sự phải ở lại đây sao? Có nguy hiểm gì không?”
“Người cầm quyền ở đây là Tiêu Chính, ông ta cùng cháu trai Tiêu Thần của ông không có xung đột lợi ích với chúng ta. Tạm thời ở đây sẽ rất an toàn.”
“Bây giờ mạo hiểm đi tiếp thì quá nguy hiểm. Tốt hơn là nghỉ ngơi, chuẩn bị kỹ càng rồi mới quay lại.”
Bốn người đồng thanh đáp “Vâng”.
Lâm Lạc trở về khu biệt thự nhưng không thấy ai ở đó. Cô nhanh chân chạy đến căn cứ quân sự.
Khi đến cổng, cô bị lính gác chặn lại. Họ lịch sự hỏi cô có chuyện gì.
“Tôi tìm Tiêu Thần, anh ấy có ở trong đó không?”
Lính gác đánh giá người phụ nữ trung niên trước mặt, nghi ngờ hỏi: “Cô tìm Tiêu thiếu có việc gì?”
“Tôi…” Chưa kịp trả lời, bóng dáng của Tiêu Thần đã xuất hiện trước mắt Lâm Lạc.
Đôi mắt Lâm Lạc sáng lên, cô chạy nhanh về phía anh. “Anh ơi~”
Lính gác còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy người phụ nữ trung niên kia lao đến chỗ Tiêu Thần, nhảy lên và ôm chầm lấy anh.
Cảnh tượng khiến mọi người há hốc mồm.
Tiêu Thần nghe thấy tiếng gọi thân quen, không phân biệt được đây là mơ hay thực. Anh theo bản năng ôm chặt lấy Lâm Lạc, ánh mắt trống rỗng dần dần sáng lên.
“Lạc Lạc, là em sao? Anh nhất định đang mơ.”
“Lạc Lạc, đừng rời xa anh, dù chỉ là trong mơ, cũng đừng rời xa anh nữa, xin em…”
Lâm Lạc cảm nhận được vòng tay ngày càng chặt cùng hơi ấm nơi cổ mình, cảm giác đau đớn nhói lên trong tim.
Cô dịu dàng nâng mặt Tiêu Thần, để anh nhìn thẳng vào cô.
Anh đã gầy đi nhiều, quầng thâm dưới mắt lộ rõ, cả người trông tiều tụy không chịu nổi.
“Anh ơi~ là em đây. Em đã trở về, Lạc Lạc của anh đã trở về. Em không chết, em vẫn còn sống. Đây là hiện thật, không phải là mơ.”
“Anh thử sờ mặt em xem, có ấm đúng không?”
Tiêu Thần vốn là không tin, sau khi sờ mặt cô, cảm giác ấm áp ấy khiến anh chắc chắn cô đang đứng trước mặt mình. Cô gái nhỏ của anh vẫn còn sống, và cô đang xuất hiện trước mặt anh như một phép màu.
Cảm xúc dâng trào như muốn nhấn chìm anh. Niềm vui sướng khi mất đi rồi lại tìm thấy tràn ngập trái tim anh.
Tiêu Thần cúi xuống, hôn Lâm Lạc một cái thật sâu, như muốn xác nhận sự tồn tại của cô.