XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ MẠT THẾ, MỖI NGÀY ĐỀU BỊ NAM CHÍNH TRÊU CHỌC ĐẾN ĐỎ MẶT, TIM ĐẬP

CHƯƠNG 31: ĐỪNG NHÌN ANH NHƯ THẾ


Mọi người qua lại ở cổng căn cứ đều kinh ngạc nhìn Tiêu Thần và người phụ nữ trung niên kia hôn nhau.

Cảnh tượng kia thực sự khiến họ cảm thấy sốc. Người phụ nữ vừa xấu vừa già đó là ai mà dám sánh vai với một người mạnh mẽ và đẹp trai như Tiêu Thần?

Hay gu của Tiêu Thần là thích kiểu phụ nữ già dặn trưởng thành như vậy?

Mọi người dường như nghĩ mình đã phát hiện được sự thật, không ngờ rằng khẩu vị của Tiêu Thần lại đặc biệt đến thế. Đủ mặn nha!

Chỉ trong một đêm, tin đồn về việc Tiêu Thần yêu một phụ nữ trung niên và hôn nhau nồng nhiệt trước cổng căn cứ lan rộng khắp nơi.

Lâm Lạc không biết mình đã trở về biệt thự như thế nào. Khi tỉnh lại, cô đã bị Tiêu Thần đè lên giường, quần áo cũng đã bị cởi bỏ.

Sau đó, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, nước mắt tràn ra ở khóe mi.

Lâm Lạc quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi. Tiêu Thần bế cô đi tắm rửa.

Khi lớp trang điểm trên mặt Lâm Lạc bị rửa sạch, gương mặt tinh tế của cô hiện ra. Tiêu Thần nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, từ lông mày, hàng mi cong vút, đến sống mũi cao, rồi đôi môi đỏ mọng, cử chỉ anh vừa nhẹ nhàng lại đầy yêu thương.

Sau khi tắm rửa xong, Tiêu Thần ôm Lâm Lạc cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Từ khi tỉnh dậy tại căn cứ, mặc dù bề ngoài Tiêu Thần có vẻ ổn, nhưng chỉ anh mới biết nỗi nhớ nhung, đau khổ và hối hận đã dần đẩy anh đến bờ vực điên loạn.

Những đêm không ngủ kéo dài vô tận, và ngay cả khi ngủ, anh cũng chỉ thấy cảnh Lâm Lạc c.h.ế.t thảm trong giấc mơ.

Ngay khoảnh khắc anh mất đi Lâm Lạc, trái tim anh cũng đã c.h.ế.t theo cô. May mắn thay, cô gái nhỏ của anh vẫn còn sống.

Anh tạ ơn trời đất vì đã ban cho anh sự may mắn này, giúp anh có thể tìm lại được người mình yêu.

Hai người ngủ thẳng tới chiều. Lúc Lâm Lạc tỉnh dậy, phát hiện Tiêu Thần vẫn chưa tỉnh. Cô bất ngờ nổi lên một chút nghịch ngợm.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi dài mà cô ghen tị, lướt qua sống mũi cao, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng quyến rũ của Tiêu Thần.

Nhớ lại đôi môi xinh đẹp này đã khiến cô mất tự chủ như thế nào tối qua, Lâm Lạc xấu hổ che mặt.

Aaaa! Cô đang nghĩ cái gì thế này? Bản thân đã bị Tiêu Thần làm hư mất rồi.

Tiêu Thần tỉnh dậy đã thấy Lâm Lạc đang che mặt đỏ bừng. Anh tưởng cô không khỏe, lo lắng kéo tay cô xuống, áp trán mình vào trán cô để đo nhiệt độ.

“Lạc Lạc sao thế, em không khỏe chỗ nào sao?”

Lâm Lạc đã xấu hổ đến mức không thể chịu nổi, khuôn mặt phóng to của Tiêu Thần đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.

Cô ngơ ngác, không nghe được một lời nào từ miệng anh, chỉ chăm chú nhìn đôi môi mỏng mở ra khép lại đầy quyến rũ kia.

Lâm Lạc như bị quyến rũ mà chủ động tiến tới, bắt chước cách Tiêu Thần hôn cô, nhẹ nhàng hôn lên từng chút một.

Ánh mắt Tiêu Thần hiện lên nụ cười vui vẻ, từ thụ động chuyển thành chủ động, làm nụ hôn sâu thêm, rồi cả hai rơi vào mất kiểm soát.

Cảm nhận được dục vọng mạnh mẽ của Tiêu Thần, Lâm Lạc hối hận không thôi.

“Ngoan nào!” Một con sói sao có thể dễ dàng buông tha con mồi đã đến tận miệng cơ chứ.

Chờ đợi cô chỉ có thể là bị ăn sạch không còn mảnh xương.

Lâm Lạc tức giận nhai thức ăn mà Tiêu Thần đút vào miệng. Rõ ràng người bỏ sức là anh, nhưng anh vẫn khỏe mạnh, tràn đầy sinh lực. Còn cô thì giống như một bông hoa héo úa, có thể ngã bất cứ lúc nào.

Cảm nhận được ánh mắt oán trách của Lâm Lạc, Tiêu Thần bật cười.

“Anh biết anh đẹp trai, nhưng nếu em còn nhìn thế này, có khi chuyện gì đó sẽ xảy ra đấy.”

“Đến lúc đó, em có khóc cũng không cứu vãn được đâu.”

Lâm Lạc đỏ mặt, hậm hực quay đầu đi, không thèm để ý đến anh nữa.

Tiêu Thần nhìn vẻ mặt dễ thương của cô, nghiêng người hôn nhẹ lên má, không dám đùa giỡn thêm nữa.

“Ngoan~ Anh sai rồi.”

Lâm Lạc cũng không thực sự tức giận, cô chẳng qua là xấu hổ mà thôi.

Sau khi ăn uống no nê xong, Lâm Lạc chợt nhớ ra rằng La Nguyệt Nguyệt và những người khác vẫn chưa biết cô còn sống.

Chờ Tiêu Thần dọn dẹp xong, anh cùng cô đi sang căn biệt thự bên cạnh.

 

Khi Tiêu Thần và Lâm Lạc xuất hiện trước sáu người. Cảnh tượng xúc động mà họ tưởng tượng không hề xảy ra, cũng không có ai khóc lóc.

Mọi người đều nhìn Lâm Lạc với vẻ kinh hoàng, miệng há hốc như có thể nhét vừa một quả trứng. Đặc biệt là Trần Đồng và Vương Minh, hai người này phản ứng là dữ dội nhất.

“Lão đại, có phải anh bị nữ quỷ bám lấy rồi không?”

“Lão đại, người – quỷ khác nhau, anh không thể làm điều dại dột được.”

Lâm Lạc mặt tối sầm. Tốt lắm! Cô vất vả ngàn dặm xa xôi quay về gặp mọi người, vậy mà mọi người là tưởng cô là quỷ! Cô âm thầm ghi nhớ tên của hai người họ vào sổ đen.

Trần Đồng cùng Vương Minh vẫn chưa biết mình sắp gặp rắc rối lớn, hai người họ còn ở đó tự mình nói chuyện.

Vương Minh thậm chí còn quơ tay múa chân như những đạo sĩ trừ tà.

“Chị dâu, hãy yên nghỉ đi, đừng bám theo lão đại nữa.”

“Chị dâu, mau chóng đầu thai đi. Người – quỷ khác nhau, ép buộc ở bên nhau sẽ không có kết quả tốt đâu.”

“Đi đi, đi đi, an tâm lên đường đi.”

Khuôn mặt Lâm Lạc hoàn toàn đen lại, trong mắt cô lóe lên ý đồ nghịch ngợm.

Cô giả vờ khổ sở, vẻ mặt buồn bã nói: “Anh ơi, làm sao đây, bọn họ nghĩ chúng ta không hợp nhau, còn muốn em rời xa anh nữa.”

Tiêu Thần biết Lâm Lạc đang đùa, nhưng vẫn phối hợp. Anh quay sang hỏi, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Hai người nghĩ chúng tôi không hợp nhau ư?”

Hai người gật đầu lia lịa, tưởng rằng mình đã thuyết phục được đội trưởng, không nhận ra tia nguy hiểm lóe lên trong mắt anh.

“Hai người muốn chúng tôi chia tay?”

Lại gật đầu.

“Tốt lắm.”

Đôi mắt Tiêu Thần ánh lên vẻ nguy hiểm, sáu người đều cảm thấy lạnh sống lưng, run rẩy.

“Trần Đồng, Vương Minh, nghe lệnh.”

Trần Đồng và Vương Minh lập tức đứng thẳng người, chờ đợi chỉ thị của Tiêu Thần.

“Đi mang 100kg chạy ba giờ.”

Trần Đồng và Vương Minh kêu la, không nhịn được cầu xin: “Lão đại đừng mà~ Chúng em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi.”

“Lão đại, tha mạng!”

“Năm giờ.”

Tiếng kêu la im bặt, Trần Đồng và Vương Minh cúi đầu ủ rũ, chấp nhận số phận. Lủi thủi đi về phía sân tập của căn cứ.

Trên đường đi, họ còn cố gắng làm ra vẻ đáng thương để Lâm Lạc nói giúp.

Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng, kiên quyết không thương xót, ai bảo bọn họ dám nói cô là quỷ, đáng đời.

Tiêu Thần nhìn những người còn lại: “Còn các cậu thì sao, cũng có ý kiến với chúng tôi?”

Mọi người điên cuồng lắc đầu. Đùa à, nhìn xem kết cục của Trần Đồng và Vương Minh thảm thế nào! Đừng nói đến ý kiến, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Lạc Lạc, cậu không sao thật là tốt quá! Cậu suýt làm mình sợ c.h.ế.t rồi.”

La Nguyệt Nguyệt thấy Lâm Lạc bình an trở về, cô nàng kích động chạy tới ôm chầm lấy Lâm Lạc.

La Quân Trạch nhìn Lâm Lạc không hề hấn gì, trái tim anh lại lần nữa cảm nhận được nhịp đập.

“Lạc Lạc, thật vui vì em còn sống, còn nữa, anh xin lỗi vì đã không bảo vệ được em.”

“Chị dâu, chào mừng chị trở về.” Ngụy Long vui vẻ nói.

“Chị dâu, chị còn sống thật là tốt quá đi.” Tôn Hướng cũng vui mừng nói.

“Lạc Lạc, hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mọi người đều nghĩ cậu đã chết.”

Lâm Lạc nghe đến đây thì có chút lúng túng, cô len lén liếc nhìn Tiêu Thần, vẻ mặt đầy tội lỗi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.