Tiêu Thần thấy khuôn mặt đầy áy náy của Lâm Lạc, nhẹ nhàng xoa đầu cô, vỗ về mái tóc mềm mại.
Không có gì quan trọng hơn việc cô vẫn còn sống, những chuyện khác, anh có thể không để ý.
Thấy Tiêu Thần không trách mình, Lâm Lạc mới từ từ kể lại.
“Lúc đó em bị Zombie cào trúng, vội vã trốn vào không gian, rồi ngất đi. Khi tỉnh lại thì đã một tuần sau rồi.”
Lâm Lạc sợ mọi người nghĩ mình cố tình giấu chuyện không gian có thể chứa người, cô vừa định mở miệng giải thích.
Ai ngờ, mấy người này hoàn toàn không quan tâm, chỉ hớn hở vây quanh cô khen ngợi, khiến mặt cô đỏ bừng.
Trong lòng cô tràn đầy cảm động, được người khác tin tưởng vô điều kiện, cô thực sự rất may mắn.
Tiêu Thần thấy Lâm Lạc bị mọi người vây quanh, nhìn cô cười nói vui vẻ, hoàn toàn phớt lờ anh. Khuôn mặt Tiêu Thần nháy mắt tối sầm lại, cả người tỏa ra luồng khí lạnh lẽo.
Anh bá đạo bước tới, ôm chặt Lâm Lạc vào lòng, ánh mắt cảnh cáo quét qua mấy người kia.
Mọi người hiểu ý, lặng lẽ lùi lại, để tránh rước họa vào thân, đàn ông đang ghen không thể đùa được đâu. Đặc biệt là người đàn ông trước mặt này.
Tiêu Thần cúi xuống, ghé vào tai Lâm Lạc, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy: “Không được phớt lờ anh, nếu không…”
Câu nói chưa hết câu càng thêm phần mờ ám, Lâm Lạc rụt cổ lại, nhìn Tiêu Thần với ánh mắt cầu xin.
“Anh ơi, em sai rồi.”
Đùa à, với tính chiếm hữu của Tiêu Thần, nếu cô không dỗ dành anh ấy ngay, tối nay cô sẽ thảm lắm. Bây giờ eo vẫn còn đau âm ỉ đây này.
Không biết năng lực của mình có giảm bớt được cơn đau này không, lần sau phải thử xem sao.
“Anh ơi, em còn thức tỉnh dị năng nữa, anh xem này.”
Đầu ngón tay của Lâm Lạc ngưng tụ ánh sáng trắng, đưa tới trước mặt Tiêu Thần. Tiêu Thần khá bất ngờ khi nhìn thấy luồng sáng này.
Bốn người kia cũng không sợ hãi, bước nhanh tới trước, tò mò nhìn dị năng của Lâm Lạc.
“Chị dâu, dị năng của chị là gì mà lại có màu trắng thế này?” Ngụy Long hỏi ra thắc mắc trong lòng mọi người.
“Chữa trị.”
“Cái gì?”
La Nguyệt Nguyệt thốt lên kinh ngạc, lần đầu tiên nghe nói về loại dị năng này.
“Dị năng của em có thể phục hồi vết thương.”
Ngụy Long đưa cánh tay đầy vết xước của mình ra, khuôn mặt phấn khích muốn Lâm Lạc thử nghiệm.
Lâm Lạc bao phủ dị năng lên vết thương, ánh sáng trắng lóe lên, vết thương lập tức hồi phục, trong nháy mắt làn da đã trợ nên bóng loáng như ban đầu.
Mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên, Vệ Long thậm chí còn nhảy cẫng lên.
“Trời ơi! Chị dâu, đây là dị năng nghịch thiên gì thế này.”
Chỉ có Tiêu Thần là cau mày, anh nghiêm túc dặn dò mọi người.
“Không ai được tiết lộ dị năng của Lạc Lạc.”
Mọi người đều không ngốc, không cần nói cũng hiểu, nếu dị năng của Lâm Lạc bị lộ ra sẽ gây nên những hậu quả gì.
Nếu bị kẻ có ý đồ xấu phát hiện, chắc chắn Lâm Lạc sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm, trở thành mục tiêu tranh giành của nhiều người.
Có cô ấy trong tay, chẳng khác nào nắm giữ một tấm thẻ bài miễn tử.
Bốn người nghiêm túc gật đầu, họ cũng nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Sau khi trò chuyện xong, Lâm Lạc và Tiêu Thần rời khỏi khu biệt thự. Hai người tay trong tay thong dong bước đi trên con đường, tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm có này.
Lúc này, trên đường có đủ loại người, có người nhàn nhã, có người vội vã, nhưng không ai đi ngang qua mà không chú ý đến họ.
Cặp đôi trai tài gái sắc đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý.
Nhưng dần dần, Lâm Lạc phát hiện ánh mắt mọi người nhìn họ có chút kỳ quái, chính xác là nhìn Tiêu Thần, như thể anh là một loài động vật quý hiếm.
Đặc biệt, một số bà cô đi ngang qua nhìn Tiêu Thần như sói nhìn thấy mồi, đôi mắt sáng rực.
Lâm Lạc thắc mắc, chẳng lẽ sức hút của Tiêu Thần đã lớn đến mức khiến cả già trẻ đều mê sao?
Câu hỏi của Lâm Lạc nhanh chóng được giải đáp.
Tiêu Thần bị một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi chặn lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, vẻ mặt bà ta ửng hồng, dáng vẻ thẹn thùng.
“Thần Thần, tôi để ý đến anh lâu rồi, anh thấy tôi thế nào?” Bà cô đang đứng trước mặt Tiêu Thần làm bộ nhí nhảnh, nháy mắt đưa tình, thực sự khiến người ta đau mắt, không dám nhìn thẳng.
Cảnh tượng kỳ lạ này khiến Lâm Lạc nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Sắc mặt Tiêu Thần lập tức đen lại, anh nhìn bà cô trước mặt vẫn đang nhiệt tình rao bán bản thân, anh lịch sự từ chối.
“Xin lỗi, tôi đã có người yêu rồi.”
Bà cô không cam lòng, vẫn muốn tiếp tục thuyết phục. Nhưng chưa kịp nói lời nào, đã bị mấy bà cô khác chen tới, đẩy ra.
“Thần thiếu, vậy anh thấy tôi thế nào?”
“Còn tôi nữa, còn tôi nữa.”
“Thần Thần nhìn tôi đi.”
“Nhìn tôi này, tôi n.g.ự.c to, m.ô.n.g to, sinh con tốt lắm.”
Một đám bà cô chen chúc nhau, suýt chút nữa đã lao vào đánh nhau.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tiêu Thần càng lúc càng đen.
Những người này đánh không được, mắng cũng không xong, còn khó xử lý hơn đối phó với Zombie.
Tiêu Thần không rảnh để tâm mấy người này, vội ôm lấy Lâm Lạc – người đang xem trò vui một cách say sưa, chuẩn bị rời đi.
Nhưng đám bà cô đâu chịu buông tha dễ dàng như vậy. Bọn họ lập tức ào tới vây chặt lấy Tiêu Thần.
Kiên nhẫn của Tiêu Thần đã cạn, giọng nói trầm thấp đầy áp lực thoát ra từ đôi môi: “Im miệng.”
Cả đám bà cô sợ hãi, lập tức im bặt.
Tiêu Thần bất đắc dĩ, nhẫn nại giải thích: “Cả đời này tôi chỉ thích cô ấy.”
Nói xong, anh dùng hành động thực tế để chứng minh, cúi xuống hôn Lâm Lạc.
“Chuyện này… Chuyện này… Không phải nghe nói anh thích kiểu như bọn tôi sao?”
“Đúng vậy, cả căn cứ đều truyền nhau chuyện này.”
…
“Chậc chậc, xem được một màn kịch hay miễn phí.”
Chử Hiên vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về đã bắt gặp cảnh Tiêu Thần bị vây quanh, anh tò mò nhìn người phụ nữ trong lòng Tiêu Thần.
Đôi mày tinh xảo, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi đỏ mọng khiến người ta muốn phạm tội, Sở Hiên bị vẻ đẹp ấy làm cho sững sờ.
Tuy nhiên, anh cảm thấy hình như đã gặp cô ấy ở đâu đó rồi thì phải. Nét mặt cô ấy mang lại cảm giác quen thuộc, khiến anh bất chợt nghĩ đến bà thím đã cho anh đi xe nhờ.
Không biết giờ này bà thím đó đang ở đâu. Căn cứ lớn như vậy, anh đi dạo quanh vài vòng rồi mà vẫn chưa gặp cô ấy. Lúc trước khi chia tay, anh còn chưa kịp hỏi tên cô ấy là gì.
Nhưng nghĩ lại, người phụ nữ vô tình đó dù có hỏi cũng chẳng nói đâu.
Nhớ đến biểu cảm sinh động trên gương mặt cô ấy, Chử Hiên khẽ cười, trong tiếng cười mang theo vẻ hứng thú, vui thích.
Lâm Lạc cố nhịn cười suốt cả quãng đường về, còn Tiêu Thần thì mặt mày khó chịu, có chút không vui. Vừa bước vào biệt thự, anh liền ép Lâm Lạc vào phía sau cửa.
“Gan của Lạc Lạc to rồi, dám cười nhạo anh, hửm?” Giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm, đôi mắt dần hiện lên cơn bão tố.
Lâm Lạc sợ hãi ngay lập tức, cô giơ tay ôm lấy cổ Tiêu Thần, vụng về kiễng chân hôn anh một cái.
“Lần sau em không dám nữa, anh tha cho em lần này nhé?”
Tiêu Thần không bị lay động, một nụ hôn trừng phạt ngay lập tức giáng xuống.
Cả đêm đó, Lâm Lạc như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển, trôi nổi không bến bờ. Cuối cùng, cô rơi vào hôn mê bất tỉnh.