Tại căn cứ phía Bắc, Chử Hiên mân mê tấm thiệp mời có tên Lâm Lạc, ánh mắt lướt qua một tia đượm buồn, tâm trí như lạc vào dòng ký ức xa xôi.
“Truyền lệnh xuống, một tuần nữa chúng ta khởi hành đến căn cứ phía Nam.”
Người lính đứng cạnh nhanh chóng đáp: “Tuân lệnh.”
Dù đời này không có duyên phận, ít nhất anh cũng phải nhìn thấy cô ấy hạnh phúc.
Lâm Lạc và Tiêu Thần vui vẻ chuẩn bị cho đám cưới, từ địa điểm tổ chức đến váy cưới, cả hai đều tự tay lo liệu.
Ngày nào cũng bận rộn, những người bạn khác cũng đến giúp đỡ, cố gắng để đám cưới diễn ra hoàn hảo nhất.
Tại căn cứ phía Nam, tất cả những ai nhận được tin tức đều gửi lời chúc mừng khi thấy hai người trên đường. Cả hai vui vẻ đón nhận và mỉm cười cảm ơn.
Một tháng trôi qua nhanh chóng, các khách mời từ các căn cứ lớn đã lần lượt đến nơi, khiến cho căn cứ trở nên vô cùng náo nhiệt.
Tiêu Thần đã dành một khoảng đất lớn để bố trí nơi tổ chức đám cưới, khách sạn cũng chật kín người.
Vương Minh và những người khác bận rộn tiếp đón khách mỗi ngày. Ngay cả ông Tiêu cũng không lười biếng, mỗi ngày đều vui vẻ giúp đỡ tiếp đãi khách.
Vào ngày cưới, thời tiết thật đẹp, gió nhẹ cùng trời trong xanh.
Sáng sớm, Lâm Lạc đã bị kéo ra khỏi giường, cô được chải chuốt, mặc lên chiếc váy cưới trắng tinh khôi được may đo riêng. Nhìn người phụ nữ xinh đẹp như tiên nữ trong gương, Lâm Lạc chớp mắt, vô cùng ngạc nhiên.
Bên cạnh, La Nguyệt Nguyệt mở to mắt, không khỏi thán phục.
“Tiểu Lạc Lạc, cậu thật sự quá đẹp, là cô dâu xinh đẹp nhất mà tớ từng thấy.”
Lâm Lạc bất lực nhìn biểu cảm phóng đại của bạn thân, nhẹ nhàng búng trán cô.
“Không đến mức đó đâu, cậu nói quá rồi đấy.”
“Tớ đâu có phóng đại, không tin cậu hỏi người khác đi.”
Nhân viên đứng chờ bên cạnh liền lên tiếng: “Cô Lâm thực sự rất đẹp, chú rể nhìn thấy chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc cho mà xem.”
Nghe mọi người nhắc đến Tiêu Thần, lòng Lâm Lạc cũng tràn ngập mong chờ khoảnh khắc anh nhìn thấy cô. Không biết lúc đó biểu cảm của anh sẽ như thế nào.
Bỗng nhiên, một nhân viên khác hớt hải chạy vào.
“Mau mau! Chú rể đến rồi, nhanh chóng chuẩn bị đi.”
Mọi người vội vàng giúp Lâm Lạc đội khăn voan lên đầu. Vừa chuẩn bị xong, Tiêu Thần đã dẫn người bước vào.
Lâm Lạc chậm rãi quay người lại, nở nụ cười rực rỡ với Tiêu Thần. Tiêu Thần trong bộ vest trắng, đẹp trai như một hoàng tử trong truyện cổ tích.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Lạc, ánh mắt Tiêu Thần ngập tràn sự kinh ngạc. Anh nhẹ nhàng mỉm cười, từ từ tiến về phía cô.
“Lạc Lạc, hôm nay em thật đẹp.”
Lâm Lạc chu đôi môi đỏ mọng, giả vờ kiêu ngạo nói: “Chỉ có hôm nay mới đẹp thôi sao?”
Tiêu Thần ánh mắt tràn ngập cưng chiều, cúi người đến gần Lâm Lạc, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được thì thầm: “Lúc nào em cũng đẹp, đặc biệt là khi ở trên giường.”
Giọng nói trầm thấp mang theo một chút tê dại, khiến tai Lâm Lạc đỏ ửng lên. Cô hờn dỗi liếc Tiêu Thần một cái, cái liếc mắt ấy đầy quyến rũ, làm Tiêu Thần khẽ ngây người.
Mọi người thấy giờ lành đã đến, liền cắt ngang ánh mắt âu yếm của hai người, thúc giục họ nhanh chóng ra ngoài làm lễ, khách mời đang chờ.
Tiêu Thần mỉm cười, nắm lấy tay Lâm Lạc, từng bước dẫn cô đi ra ngoài.
Trên bãi cỏ, hoa tươi, thảm đỏ, xung quanh là khách mời, ai cũng nở nụ cười chúc phúc.
Lâm Lạc và Tiêu Thần đứng trên sân khấu lễ cưới. Người dẫn chương trình bắt đầu chào đón khách mời và mời ông nội Tiêu lên phát biểu.
Ông nói rất nhiều lời chúc phúc cho Tiêu Thần và Lâm Lạc, đến cuối thì bất ngờ chuyển giọng.
“Lạc Lạc, từ nay ông sẽ là ông nội của cháu, nếu thằng nhóc này dám bắt nạt cháu, cứ nói với ông, ông sẽ giúp cháu dạy dỗ nó.”
Lâm Lạc nghe câu bảo vệ chân thành này từ ông nội Tiêu, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào đáp: “Cảm ơn ông.”
Tiêu Thần thấy Lâm Lạc mắt ngấn lệ, nhẹ nhàng an ủi: “Ngoan~ đừng khóc.”
Lâm Lạc trong lòng tràn ngập hạnh phúc, cảm động gật đầu. Có lẽ việc xuyên sách lần này là để cô hoàn thành cuộc sống còn dang dở ở kiếp trước.
Dưới lời chúc phúc của cha xứ, hai người trao nhẫn cho nhau, trong tiếng chúc mừng của khách mời, họ ôm hôn nhau sâu sắc, trao gửi cả cuộc đời cho đối phương, cùng nhau tiến bước.
Lâm Lạc và Tiêu Thần cùng đi chúc rượu khách mời. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, cho đến khi Lâm Lạc đột nhiên cảm thấy chóng mặt, ly rượu rơi xuống.
Khi ngã xuống, cô được Tiêu Thần đỡ lấy. Khách mời xung quanh đều kinh hãi. Lâm Lạc chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tiêu Thần và nghe thấy tiếng gọi khẩn trương của anh trước khi ngất đi.
Tiêu Thần bỗng trở nên đáng sợ, tay anh run rẩy không ngừng, bế Lâm Lạc chạy thẳng đến bệnh viện, phía sau là một đoàn người cùng lo lắng.
Ông nội Tiêu thấy đám cưới hỗn loạn, cố nén lo lắng, giữ bình tĩnh điều khiển hiện trường, trấn an mọi người yên tĩnh lại.
Lã Hướng Dương, vốn đang có mặt tại đám cưới, thấy Lâm Lạc gặp chuyện, liền nhanh chóng theo sau Tiêu Thần. May mắn là bệnh viện không xa, rất nhanh họ đã đến nơi.
Sau khi đặt Lâm Lạc lên giường bệnh, Lã Hướng Dương bắt đầu kiểm tra cho cô, cố gắng chịu áp lực từ ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Thần, lo lắng bắt mạch cho Lâm Lạc.
Một phút, hai phút, ba phút trôi qua, sự kiên nhẫn của Tiêu Thần dần trở nên cạn kiệt, anh lạnh lùng hỏi: “Thế nào rồi?”
Lã Hướng Dương đã có câu trả lời nhưng cần kiểm tra thêm bằng máy móc cho chắc, khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán: “Phu nhân không sao, nhưng cần kiểm tra thêm.”
Nói xong, Lã Hướng Dương chờ đợi sự đồng ý của Tiêu Thần.
Thấy Lã Hướng Dương còn ngây người đứng đó, Tiêu Thần không hài lòng trầm giọng nói: “Còn không mau đi.”
Lã Hướng Dương nhận lệnh, lập tức bảo y tá lấy m.á.u của Lâm Lạc đi xét nghiệm.
Kết quả kiểm tra nhanh chóng liền có, Lã Hướng Dương xác nhận chẩn đoán của mình, vui mừng nói: “Chúc mừng Thần thiếu, phu nhân đã mang thai được hai tháng.”
Đây là một việc lớn, từ khi mạt thế bắt đầu, đây là người đầu tiên thành công mang thai.
Quả nhiên không hổ là Thần thiếu, thật lợi hại. Lã Hướng Dương thầm nghĩ.
Tiêu Thần nghe tin này, cả người ngẩn ra, sau đó là niềm vui sướng ngập tràn.
Anh không thể tin nổi khi nhìn tờ kết quả trên tay, anh và Lạc Lạc đã có kết tinh tình yêu của họ, Lạc Lạc đã mang thai đứa con của anh.
Lã Hướng Dương thấy niềm vui trên mặt Tiêu Thần, lặng lẽ rút lui, để lại không gian riêng cho hai người.
Tiêu Thần đặt tay Lâm Lạc lên môi, nhẹ nhàng hôn, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Lâm Lạc tỉnh lại trong vòng tay Tiêu Thần, khi nghe anh nói mình đã mang thai, cô sững sờ.
Có chút không tin nổi, cô nhẹ nhàng chạm vào bụng, cảm giác không thể tin được rằng mình sắp làm mẹ, thật kỳ diệu.
Không ngờ khoảng thời gian qua cô luôn cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ, hóa ra là vì mang thai.
Sau sự bất ngờ là niềm vui vô tận. Lâm Lạc và Tiêu Thần lặng lẽ tận hưởng niềm hạnh phúc và mong chờ. Cả hai đều hy vọng cuộc sống của gia đình ba người sắp tới.