Dạo này, mọi người trong căn cứ đều nơm nớp lo sợ, căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, rất sợ sẽ chọc Tiêu Thần mất hứng. Bất cứ ai đến báo cáo công việc cũng đều sợ hãi khi đối diện với khuôn mặt đen xì của Tiêu Thần.
Lý do là gì? Tiêu Thần cảm thấy gần đây mình bị lạnh nhạt.
Từ khi Tiêu Hạo Trạch ra đời, toàn bộ tâm trí của Lâm Lạc đều đặt hết vào con trai. Đừng nói đến chuyện gần gũi, một nửa chiếc giường của mình cũng bị con trai chiếm mất. Anh đã phải ngủ ở phòng khách suốt cả tháng nay.
Nếu không phải vì đó là con ruột của mình, Tiêu Thần đã thẳng tay ném đứa nhóc đó đi từ lâu. Dám chiếm lấy vợ của anh!
Sức chịu đựng của con người là có giới hạn, Tiêu Thần quyết định sẽ không nhẫn nhịn nữa. Anh phải vùng lên đấu tranh thôi.
Hôm nay anh tan làm sớm, trước tiên tìm đến dì Lưu, rồi cùng nhau trở về biệt thự.
Tiêu Hạo Trạch, mới tròn một tuổi, đặc biệt bám Lâm Lạc. Hằng ngày cứ như cái đuôi nhỏ, Lâm Lạc đi đâu cũng theo.
Ban đêm chỉ cần Lâm Lạc dỗ, ăn uống cũng chỉ đòi mẹ đút. Nếu Lâm Lạc rời đi, cậu bé liền khóc nháo, khiến Lâm Lạc đành phải đuổi Tiêu Thần ra phòng khách.
Hôm đó, Lâm Lạc đang cùng Tiêu Hạo Trạch xem bộ phim hoạt hình mà cậu bé thích. Nghe thấy tiếng cửa mở, cô quay đầu lại thì thấy Tiêu Thần và dì Lưu bước vào.
Lâm Lạc đứng dậy chào: “Dì Lưu, sao dì lại đến đây?”
Dì Lưu mỉm cười: “Ông cụ nhớ cháu chắt, nên bảo tôi đến đón cháu về ở vài ngày.”
Nghe nói là yêu cầu của ông nội, Lâm Lạc không nghi ngờ gì, chỉ lo lắng Tiêu Hạo Trạch không quen. Cô gọi Tiêu Hạo Trạch lại và nói: “Tiểu Trạch ngoan, chào bà Lưu nào.”
Tiêu Hạo Trạch tuổi còn nhỏ xíu nhưng đã có khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt long lanh nhìn dì Lưu. Cậu bé nói bập bẹ: “Chào bà Lưu ạ.”
Nhìn cháu chắt đáng yêu đến không chịu được, dì Lưu hạnh phúc bế cậu bé lên, không kìm được hôn lên khuôn mặt phấn nộn ấy, vui vẻ đáp lời.
“Đúng là đứa trẻ ngoan, bà Lưu đón con qua chơi với ông cố nhé?”
Tiêu Hạo Trạch do dự một chút, rồi hỏi: “Mẹ con có đi không ạ?”
Chưa kịp để Lâm Lạc trả lời, Tiêu Thần đã đen mặt nói: “Mẹ con mấy hôm nay bận lắm.”
Tiêu Hạo Trạch nghe nói phải rời xa mẹ yêu quý, đôi môi mím lại, nước mắt nhanh chóng rưng rưng, sắp trào ra.
Thấy dáng vẻ ủy khuất của con, Lâm Lạc và dì Lưu đều không nỡ, dì Lưu còn cố hết sức dỗ dành cậu bé.
Tiêu Thần càng thêm đen mặt, anh bế Tiêu Hạo Trạch từ tay dì Lưu rồi bước ra ban công.
Hai cha con im lặng nhìn nhau, Tiêu Hạo Trạch có chút sợ hãi, rút cổ lại, nước mắt cũng thu về.
Nhìn thấy cơ hội, Tiêu Thần lên tiếng: “Tiêu Hạo Trạch, Lâm Lạc là vợ của bố, chỉ có bố mới được ở bên cô ấy, người khác không được, con cũng không.”
Thân hình nhỏ xíu, Tiêu Hạo Trạch nửa hiểu nửa không về ý nghĩa của từ “vợ”. Cậu cố nén nỗi sợ đối với bố, nhỏ giọng nói: “Nhưng mẹ cũng là mẹ của con mà.”
Tiêu Thần kiên định và quyết đoán trả lời: “Dù là mẹ con cũng không được.”
Thấy Tiêu Hạo Trạch sắp khóc nữa, Tiêu Thần đành bất lực, anh day day thái dương đang đau nhức của mình, bắt đầu khuyên nhủ.
“Tiêu Hạo Trạch, bố hỏi con, sau này nếu con có vợ rồi, mà con của con lại giành vợ với con, con có chịu không?”
Tiêu Hạo Trạch ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngây thơ hỏi: “Vợ là gì ạ?”
Tiêu Thần khựng lại, nhận ra con mình chỉ mới một tuổi, dù có thông minh xuất chúng thì với lứa tuổi này cũng chưa hiểu hết được.
Anh tiếp tục nói: “Vợ là người mà con yêu thương và muốn bảo vệ nhất trong đời.”
Tiêu Hạo Trạch cái hiểu cái không, gật gật đầu.
“Ví dụ như, món đồ chơi mà con thích nhất bị người khác chiếm mất, con có chịu không?”
Tiêu Hạo Trạch nghĩ đến việc món đồ chơi yêu quý của mình bị người khác lấy đi, liền lắc đầu nguầy nguậy, tỏ rõ sự phản đối.
Tiêu Thần thấy con hiểu, liền nói tiếp: “Vì vậy, bố cũng không muốn để người mà bố yêu quý nhất là mẹ con bị chiếm mất, hiểu chưa?”
Vậy là, Tiêu Hạo Trạch đáng thương đã bị Tiêu Thần thành công tẩy não, cho rằng mẹ là của bố, mình không được chiếm. Tâm sự cùng bố được một lúc, cậu bé ngoan ngoãn theo dì Lưu về nhà ông cố chơi.
Sau đó, Lâm Lạc buồn bực phát hiện rằng, từ khi Tiêu Hạo Trạch trở về từ nhà ông nội, sự bám dính trước đó đã biến mất.
Cô vô cùng bực bội, không biết có vấn đề gì không, cô đem chuyện kể với Tiêu Thần thì bị anh lấp l.i.ế.m cho qua. Chưa kịp hỏi thêm thì đã bị Tiêu Thần làm rối loạn suy nghĩ. Dĩ nhiên, đây là chuyện về sau.
Tiêu Thần thấy đứa con phiền toái cuối cùng cũng đi rồi, anh lập tức ôm ngang Lâm Lạc, người vẫn còn lo lắng. Anh hôn đôi đỏ mọng của cô, không cho phép cô để tâm quá nhiều đến người đàn ông khác, kể cả con trai mình cũng không được.
Suy nghĩ của Lâm Lạc bị cắt ngang, cô hoảng hốt kêu lên: “Anh!”
“Ngoan~ anh nhớ em rồi.”
Lâm Lạc đỏ mặt, biết rằng thời gian qua mình đã lạnh nhạt với Tiêu Thần. Cô dịu dàng dựa vào lòng Tiêu Thần, để anh bế vào phòng ngủ.
Vào đến phòng, Tiêu Thần liền lột xác, hóa thân thành sói, ăn cô không còn mảnh xương.
Suốt ba ngày liền, Lâm Lạc không rời khỏi phòng ngủ, trừ những lúc ăn uống và đi vệ sinh.
Mắt Lâm Lạc sưng húp vì khóc nhưng vẫn không khiến Tiêu Thần động lòng thương xót, trên cơ thể cô đầy dấu vết của sự yêu chiều quá mức.
Chờ đến khi Tiêu Thần cuối cùng cũng kết thúc những chuỗi ngày điên cuồng, Lâm Lạc đã không còn chút sức lực nào.
Cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, trong khi Tiêu Thần vẫn tràn đầy năng lượng. Nhìn Lâm Lạc ngủ say, anh hôn nhẹ lên trán cô, quay người mặc quần áo, rồi vui vẻ đến căn cứ xử lý công việc tồn đọng trong ba ngày qua.
Thế là mọi người trong căn cứ nhanh nhạy phát hiện ra, bầu không khí u ám trên gương mặt của cấp trên đã biến mất.
Tất cả đều vui mừng khôn xiết, thầm cảm ơn trời đất.