Cang Ngô đưa tay ra, kéo ta vào lòng.
Cánh tay gầy guộc của thiếu niên đã có cơ bắp rắn chắc, làn da nóng bỏng dán chặt vào nhau như thiêu như đốt, giọng nói khàn đặc khiến người ta kinh hãi.
“Sư huynh, huynh đã giúp ta nhiều như vậy, lần này lại giúp ta một lần nữa, được không?”
Mắt ta tối sầm lại.
Không phải chứ, kết cục bị biến thành thảm chùi chân đến sớm như vậy sao?
Ta đã trở thành người thực vật rồi mà vẫn không thể xóa bỏ được thù hận trong lòng hắn sao?
Ta hít sâu một hơi, định lên tiếng.
Cang Ngô lại khẽ lắc người, dựa vào người ta, cứ như vậy bị trói chặt bởi sợi dây trói hồn.
Hạc Ngọc phủ đầy sương sớm vội vàng chạy đến, cùng với Tô Lạc Lạc thích xem náo nhiệt, đứng ở cửa.
Nàng ta cười hì hì nói: “Đại sư huynh và tiểu sư đệ thật là thân thiết, muộn như vậy rồi còn cùng nhau thảo luận kiếm pháp.”
Ngay từ khi nhận ra Cang Ngô có gì đó không ổn, ta đã bóp nát lá bùa truyền âm giấu trong tay áo, mời Tô Lạc Lạc đến sân để cùng nhau nghiên cứu kiếm thuật.
Cũng chính là cái gọi là “học bá kèm cặp một kèm một”.
Không ngờ vầng hào quang nữ chính lại có thể mời được cả vị phật lớn kia đến, nâng cao đáng kể sự an toàn cho ta.
Hạc Ngọc trầm mặt, đôi mắt màu lưu ly lạnh lẽo: “Cấm đồng môn nội chiến.”
Lúc này, Cang Ngô trông rất ngoan ngoãn, đến mức có chút đáng thương, hai tay ngoan ngoãn đặt trước bụng, mặt khác cũng là vì bị trói chặt, không thể động đậy.
Vẻ ửng đỏ kỳ lạ kia cũng biến mất khỏi gương mặt hắn, khôi phục lại dáng vẻ ôn nhu như ngọc ban ngày.
“Xin lỗi, ta bị trúng thuốc, nhất thời không kiểm soát được, suýt chút nữa đã ra tay với sư huynh.”
Hắn có vẻ thành khẩn, ánh mắt nhìn Hạc Ngọc ẩn chứa sự khiêu khích.
Kẻ săn mồi luôn nhạy cảm với đồng loại của mình.
Hắn biết bọn họ đều có chung một suy nghĩ, nhất định phải chiến đấu để giành lấy chiến thắng.
8.
Lưỡi d.a.o mang tên “biến thành thảm chùi chân” treo lơ lửng trên đầu ngày càng trở nên cấp bách.
Ta bắt đầu nhận ra cốt truyện đang đi theo hướng kết thúc đã định sẵn, là khi ta vô tình nhìn thấy căn phòng của Cang Ngô bày đầy những món đồ lặt vặt mà ta tùy ý để đó.
Khăn lau kiếm, dải buộc tóc bị rơi, bút ghi chép bị vứt bỏ…
Điều đáng sợ hơn là hắn còn nghiên cứu kỹ thuật thành danh của Hạc Ngọc, tự sáng tạo ra chiêu thức kiếm pháp, rất nhiều lần vào lúc nửa đêm, hắn lẩm bẩm với giọng điệu lạnh lùng, trong vòng hai mươi năm nhất định phải vượt qua hắn, cướp đoạt tất cả.
Nhìn thế nào cũng giống như ngày ta c.h.ế.t sắp đến gần.
Nhưng công lược là không thể nào, cả đời này cũng sẽ không bao giờ công lược.
Ta âm thầm lên kế hoạch bỏ trốn.
Nhưng nếu muốn thực hiện bằng thuật chuyển hồn mà hệ thống đề nghị trước đó, có thể còn chưa đợi ta tu luyện đến Nguyên Anh, người đã biến thành “đồ thủ công” rồi.
Để cầu bình an, ta càng thường xuyên đến trước mặt Hạc Ngọc để gây chú ý, cầu xin che chở.
Là nam phụ trong bộ truyện ngược luyến tàn tâm, Hạc Ngọc chỉ cần ngồi yên cũng giống như một bức tranh thủy mặc thanh nhã, tiên khí phiêu dật, dung mạo như ngọc.
Quan trọng nhất là hắn ít nói!
Ngoài việc thỉnh thoảng lên tiếng chỉ điểm vài câu kiếm pháp, thời gian còn lại đều ngồi yên tĩnh tư lự.
Có lẽ là do ta thường xuyên đến đây, mỗi lần nhìn thấy ta, Tô Lạc Lạc chỉ cười khanh khách chào hỏi: “Đại sư huynh.”
Rồi nàng ta sẽ khoác tay các sư muội khác đến đài luận kiếm luyện tập.
Bỏ qua việc thỉnh thoảng nháy mắt với ta, tốc độ chạy trốn của nàng ta nhanh như bôi dầu vào chân.
Cho đến hiện tại, ta vẫn chưa nhìn ra mâu thuẫn giữa nàng ta và tên phản diện độc ác là ta đây.
Ngược lại còn thấy có chút phóng khoáng đáng yêu.
Hôm nay, ta lấy cớ thành tâm cầu giáo, muốn dò hỏi từ miệng Hạc Ngọc một số phương pháp có thể giúp ta gian lận sau này.
“Ngươi muốn hỏi, thuật pháp có thể khiến người ta trong thời gian ngắn tăng tu vi lên rất nhiều?” Hạc Ngọc chậm rãi mở mắt, đến gần, ta mới phát hiện lông mi của hắn cũng mang màu trắng như tuyết, lúc nói chuyện hơi run rẩy, giống như cánh bướm đang vỗ: “Loại công pháp này phần lớn là dùng để dốc toàn lực tấn công và bảo vệ tính mạng, ta có thể dạy ngươi, nhưng ngươi không được tham lam.”
Làm sư phụ quả nhiên là hiểu chuyện!
Dễ dụ hơn tên bánh trôi mè đen tâm cơ Cang Ngô kia nhiều.
Sau đó, ta đã âm thầm thử vài lần, dưới sự trợ giúp của hệ thống, tuy rằng có thể miễn cưỡng nâng lên đến Nguyên Anh, nhưng thời gian duy trì không quá nửa tuần.
Nhưng vậy là đủ rồi.
Năm ngày sau là lúc tông môn mở cửa cho phép các đệ tử xuống núi rèn luyện, cũng là thời điểm thích hợp để ta thực hiện kế hoạch bỏ trốn.
Ta cố ý lật xem nhiệm vụ mà nhóm người chính lựa chọn trong cốt truyện gốc, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, trước khi xuất phát đã cùng Cang Ngô lập thành một đội.
Kể từ sau lần bỏ thuốc kia, thái độ của hắn đối với ta rất cung kính nhường nhịn, không còn vượt quá giới hạn nữa, cũng không nhìn ra chút sát ý nào.
Không mặn không nhạt, khiến người ta khó hiểu.