Nếu như không phải hắn cứ luôn xuất hiện xung quanh, khiến ta nhớ đến lời tiên tri về cái c.h.ế.t của mình thì càng tốt.
Bắt đầu xuất phát, Cang Ngô chủ động ngự kiếm đi trước, không cần ta ra tay đã giải quyết không ít yêu thú định tấn công.
Nhiệm vụ lần này là giải cứu dân làng bị yêu thú cấp thấp bao vây khi vô tình xâm nhập vào Yêu Sơn.
Thực ra, trong núi sâu có một hang ổ của Yêu Vương.
Lệnh bài nhiệm vụ đã đánh giá sai độ khó của thử thách, đẩy Cang Ngô vào chỗ c.h.ế.t.
Nhưng nhân vật chính vốn dĩ luôn là nhân vật chính, bởi vì luôn có thể xoay chuyển tình thế, gặp dữ hóa lành, thậm chí còn có được cơ duyên mà người thường khó lòng có được.
Còn ta, kẻ vô tình c.h.ế.t trong đàn yêu thú, nhìn thế nào cũng rất hợp lý đúng không?
Ta gần như không thể chờ đợi thêm được nữa, dẫn Cang Ngô đi sâu vào trong.
Yêu Vương một khi c.h.ế.t, đám yêu thú cấp thấp mất đi chủ chốt, sẽ tự tan rã, đến lúc đó muốn cứu người cũng dễ dàng hơn.
Tuy rằng hắn không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Trong mắt ta, kẻ lao đầu vào muốn c.h.ế.t, con Yêu Vương ba đầu sáu tay, da dày thịt béo kia trông cũng có chút đáng yêu.
Yêu Vương sau khi bị đánh thức rất dễ nổi giận, đương nhiên sẽ không cho phép người khác xông vào nơi nó tu luyện, không cần khiêu khích, cừu hận đã tự động khóa chặt vào người ta.
Khóe miệng nó nhỏ nước dãi, phát ra tiếng gầm gừ khó nghe, mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mặt ta.
Được lắm, đây là trước khi ngủ còn ăn khuya mà không đánh răng, đậu phụ thối ủ ba tháng cũng không có mùi kinh khủng như vậy.
Có lẽ là nhìn ra vẻ ghê tởm trên mặt ta, Yêu Vương tức giận đập tay xuống đất, há to cái miệng rộng ngoác có thể nhét vừa một căn nhà ba phòng ngủ.
Cang Ngô thấy tình hình không ổn, muốn đứng chắn trước mặt ta, nhưng làm sao ta có thể bỏ lỡ cơ hội tốt để giả vờ ngầu trước khi c.h.ế.t!
Ta rút kiếm xông lên, âm thầm vận chuyển tâm pháp đã luyện tập thuần thục, trong nháy mắt, linh lực cuồn cuộn tỏa ra từ cơ thể ta, tu vi đột nhiên tăng lên hai bậc.
Một kiếm, đ.â.m thẳng vào tim Yêu Vương.
Nó đau đớn, lập tức đứng thẳng người, vung móng vuốt tát tới.
Ta không né tránh, ngược lại còn nghênh đón, ngay khi bàn tay khổng lồ sắp ập tới, ta rút mệnh hồn ra, chỉ để lại một cái vỏ rỗng bằng xương bằng thịt.
Cảnh tượng đó có thể ví như bánh mochi dâu tây nổ tung.
Đỏ đỏ trắng trắng, không được đẹp mắt cho lắm.
Vào khoảnh khắc mệnh hồn bị hút vào bình chứa, ta nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Cang Ngô.
Cùng với âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành cuối cùng cũng vang lên.
“Chúc mừng ký chủ, công lược thành công!”
9.
Một trăm năm sau, ta bò ra từ dòng sông Minh giới.
Đừng hiểu lầm, là do bình chứa mà ta nhập vào quá thiếu nước.
Hình như từ sau lần lăn lộn trong dịch dạ dày của ma thú, khúc Khô Xuân Mộc này rất thích hút nước.
Điều này cũng chứng minh rằng, không nên tùy tiện sử dụng hàng kém chất lượng.
Nặng thì sẽ xuất hiện triệu chứng mỗi ngày phải uống nước như ta.
May mà nước sông Minh giới vô tận, không đến mức khiến ta bị chủ nợ đến đòi tiền nước.
Ta ướt sũng người leo lên bờ, một bàn tay thon dài đã đưa đến trước mặt ta.
“Uống nhiều nước như vậy, cũng không thấy bụng ngươi to lên, nước đều chảy đi đâu hết rồi?”
Giọng nói trêu chọc quen thuộc, không cần nhìn cũng biết là vị Quỷ Vương ăn không ngồi rồi kia, U Dạ.
Gương mặt xinh đẹp, đôi mắt phượng hẹp dài, nụ cười đa tình như có như không đều dồn hết vào đuôi mắt, trông giống như công tử nhà giàu phong lưu phóng khoáng nào đó ở nhân gian hơn.
“Kéo ta một cái.” Ta nói.
U Dạ không hề để ý đến việc nước nhỏ giọt từ đầu ngón tay ta có thể làm ướt lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng kéo ta lên: “Bình chứa không dùng được thì đổi cái khác.”
Xem ra có người quên mất ta rốt cuộc vì sao lại ở lại Minh giới trăm năm rồi.
Ta u ám nói: “Là ta không muốn đổi sao? Quỷ Vương một lời đã định, ta lập tức cuốn gói chạy lấy người.”
Trăm năm trước, ta xảy ra sơ suất trong lúc thi triển thuật chuyển hồn, vô tình kinh động đến U Dạ, người vừa mới nhậm chức Quỷ Vương.
Quan mới nhậm chức, hắn đích thân đến nhân gian một chuyến, tiện thể tóm luôn cái mệnh hồn chuyển kiếp bé nhỏ này của ta về Minh giới.
Tuy rằng không có tra tấn nghiêm khắc, nhưng cũng lấy lý do trừng phạt nhẹ nhàng, giữ ta lại Minh giới làm bảo vệ.
Ha ha, ước gì trong tiểu thuyết tu chân không có áp bức bóc lột.
Nói là bảo vệ, công việc của ta cũng chỉ là dìu các cụ ông cụ bà qua sông, chỉ đường cho những linh hồn mới đến lạc đường, và nhặt nhang rơi xuống sông Minh giới.
Nói một cách dễ hiểu cũng coi như là có biên chế rồi.
Trong trăm năm nay, ta chỉ thấy U Dạ rời khỏi Minh giới một lần, chính là lúc tóm ta.
Mặc dù ta đã hết lời khuyên nhủ ở nhân gian có sự nghiệp vĩ đại của hắn, nhưng hắn vẫn kiên quyết làm một tên NEET, suốt ngày lượn lờ trước mặt ta, khoe khoang gương mặt đẹp trai đến mức người và thần đều ghen tị kia.
Hắn nói: “Đại ca nói thật lòng với ngươi, ngươi lại giấu diếm đại ca.”
Ta: “…”
Hệ thống lẩm bẩm: “Sao ta cứ cảm thấy thế giới mà chúng ta xuyên vào có gì đó sai sai.”
Ta biểu thị đồng ý.
Tóm lại, những ngày tháng nhặt rác ở Minh giới giống như đang dưỡng lão, với tâm lý trải nghiệm cuộc sống, ta và hệ thống đều không lựa chọn quay về thế giới ban đầu ngay lập tức.
Ta buông xuôi, nó cũng vậy.
Mấy lần nghe nó lỡ miệng nói mình ở thế giới ban đầu là một tác giả viết truyện đam mỹ, ít nhiều ta cũng đoán ra được thân phận của hệ thống không đáng tin cậy này.
Thôi thì cứ sống tạm bợ vậy, dù sao cũng không thể chia tay nó được.
Cho đến khi hư không bị xé toạc, một luồng kiếm khí lạnh lẽo xé tan màn đêm u ám của Minh giới, màu sắc như mây đen lặng lẽ rơi xuống bờ sông Minh giới.
Lưng ta lạnh toát, chưa kịp quay đầu lại, những ngón tay lạnh lẽo đã siết chặt lấy cằm ta.
Giọng nói lạnh lùng của Cang Ngô vang lên bên tai: “Sư huynh tự chọc ta trước, giờ còn muốn chạy đi đâu?”
Hơi lạnh như sương giá từng chút từng chút áp sát, một tiếng kiếm minh vang lên như rồng ngâm, sương giá lan đến đâu, nơi đó đều đóng băng.
Người đến không chỉ có Cang Ngô!
Nhìn khắp tu chân giới, người có thể đạt đến cảnh giới kiếm pháp như vậy chỉ có Hạc Ngọc.
Lúc này, ta ngay cả giả vờ cũng không dám quay đầu lại, da đầu tê dại.
Bỗng nhiên eo bị siết chặt, ngẩng đầu lên, đã đối diện với đôi mắt màu lưu ly tĩnh lặng kia.
Trái phải đều là người quen, trên dưới đều khó xử, không thể trốn thoát.
“Vị khách quý tự ý xông vào, thật là thất lễ.”
U Dạ cảm nhận được điều gì đó, từ trong bóng tối bước ra, con quạ đen như mực ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, hắn cười tủm tỉm, nhưng đáy mắt lại sâu thẳm.
Tim ta đập thình thịch, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Hệ thống vẫn còn đang kinh ngạc trước cảnh tượng không có trong kịch bản này, lắp bắp nói: “Mẹ kiếp, thì ra là vậy, thế giới mà chúng ta xuyên vào không phải là nguyên tác, mà là đồng nhân!”
(Hết)