Mùa Đông Ấm Áp
Trong những ngày mùa đông mất mùa, mẫu thân ta đem bông bên trong áo của người chết lột xuống, rưng rưng may cho huynh muội chúng ta mỗi người một cái áo khoác.
Mẫu thân chưa bao giờ thiên vị, nhưng chỉ có lần này, bà lại đưa chiếc áo khoác bông mềm mịn nhất cho ta: “Muội muội thân thể yếu đuối, phải mặc ấm áp một chút mới có thể sống sót qua mùa đông này.”
Ca ca chưa từng cướp của ta thứ gì.
Nhưng lần này huynh ấy lại lấy mất chiếc áo khoác của ta: “Tiểu Lê, ca ca rất thích chiếc áo khoác này của muội, có thể cho ca ca được không?”
Về sau, ca ca ta mặc chiếc áo khoác dày này, chế/t cóng trong một đêm mùa đông ấm áp nhất.
Nương vội vàng cắt bỏ áo khoác của ca ca, sau khi bay ra một đống tơ liễu, bà khóc điên rồi: “Sao con lại mặc áo khoác của muội muội cơ chứ!? Cái áo khoác này mặc vào sẽ chết người đấy!”
*tơ liễu; bông liễu (hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió)
Sau khi ca ca chết, ta được trùng sinh vào trước nạn đói một tháng.
Ngay trong đêm ta chạy đến nhà một nông hộ trồng bông, gõ cửa:
“Còn bông không?”
“Ta muốn mua hết.”