Ta nhặt được một thư sinh mất trí nhớ, l ừa hắn ta làm chồng, hắn ta rất đẹp trai, chỉ là có hơi lắm mồm.
Hắn rất hay ghen tuông, lải nhải.
“Chỉ mới một thời gian ngắn mà Kiều Kiều đã chán ta, miệng của nữ nhân đúng là gạt người.”
Đó là khi hắn ta ho khan mà ta không kịp đưa nước cho hắn.
“Vợ chồng vốn dĩ là chim cùng rừng, vừa mới gặp đại nạn nàng đã lập tức bay đi, giờ này ta nằm trên giường bệnh có phải ảnh hưởng đến việc Kiều Kiều đi tìm mùa xuân thứ hai rồi đúng không?”
Ta đỡ trán, đại ca à, ngươi chỉ nhiễm lạnh một chút mà thôi.
Sau khi khôi phục trí nhớ…
Biết được hắn là hình bộ thượng thư trẻ tuổi nhất kinh thành, ta nhanh chóng đóng gói hành lý rời đi ngay trong đêm.
Nhưng hắn lại chặn ta bên giường, nghiến răng nghiến lợi nói, “Kiều Kiều, nàng có biết hình bộ có bao nhiêu cách để t r a t ấ n phạm nhân không?”
“Nếu nàng dám chạy, ta không ngại dẫn nàng đi mở mang kiến thức một chút đâu.”
Không đợi ta trả lời, vị hình bộ thượng thư thanh lãnh tự phụ trong lời đồn chợt đỏ mắt, “Kiều Kiều, đừng rời xa ta.”